Vật phẩm ban thưởng cơ hồ chiếm hết nửa cái sân.
Tô Đào thầm nghĩ hoàng thượng lần này thật đúng là ra tay hào phóng.
Đặc biệt mấy thứ này đều rất trân quý, tùy tiện cầm ra vài món cũng đủ để nàng sống nửa đời.
Tuy nói mấy thứ này không phải của nàng, nhưng Tô Đào vẫn có loại cảm giá phát tài. Đôi mắt Tô Đào sáng ngời.
Nếu lấy mấy thứ này so, tiền bạc nàng vất vả tích góp với năm trăm lượng hồi môn kia thật sự thảm không lỡ nhìn ...
Lục Tễ nhìn Tô Đào nhất thời cao hứng cong cong đôi mắt, bỗng có chút cô đơn.
Hắn biết Tô Đào đang nghĩ cái gì.
Lục Tễ tiến lên vài bước: "Mọi chuyện ổn chứ?"
Tô Đào phục hồi tinh thần: "Ừm, không có gì"
Nàng hỏi Lục Tễ: "Mới vừa rồi thiếp thấy có lính gác lại đây, có chuyện gì sao?"
Nàng nhớ lúc đó Lục Tễ nghe hắn nói xong, vẻ mặt dường như có chút không vui.
Lục Tễ nhìn vào mắt Tô Đào, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."
Người Tô gia tới đây vẫn nên đừng nói cho Tô Đào. Nàng biết khẳng định tâm tình sẽ không tốt.
Tô Đào gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Tô Đào lại dặn nha hoàn chuyển mấy rương hòm cẩn thận một chút, tránh để va chạm hư hỏng.
Đợi đem mấy thứ này sửa sang xong, sắc trời đã có chút tối.
Tuyết Liễu tiến lên phía trước: "Phu nhân, phòng ăn đang chuẩn bị, đợi lát nữa là có thể dùng bữa."
Trải qua mấy ngày này, Tuyết Liễu đã thành đại nha hoàn bên cạnh Tô Đào, sự tình bên nàng đều là Tuyết Liễu xử lý.
Tuyết Liễu nói lại nhớ tới một việc: "Đúng rồi, phu nhân, lát nữa nên để nô tỳ dẫn nha hoàn đem đồ của ngài chuyển đến chính phòng đi thôi."
Trước là Lục Tễ chưa khỏe, thái y lại ở gần, Tô Đào tất nhiên không hợp ở cùng Lục Tễ.
Hiện tại Lục Tễ khỏe, Tô Đào với Lục Tễ lại là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung một phòng, sao lại có đạo lý ở riêng.
Cho nên Tuyết Liễu liền đề nghị trước.
Tô Đào: "..."
Nàng quên mất chuyện này!
Lục Tễ thân thể tốt rồi; nàng tự nhiên phải chuyển đến phòng Lục Tễ, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...
Tô Đào theo bản năng quay đầu nhìn Lục Tễ.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tuyết Liễu đợi một lúc không thấy Tô Đào đáp lại, nghi ngờ hỏi: "Phu nhân, có vấn đề gì sao?"
"Hôm nay nô tỳ cố ý đi dò hoàng lịch, chính là ngày lành thích hợp chuyển phòng ở " Tuyết Liễu cho rằng Tô Đào đang lo lắng phạm vào ngày kiêng kị, cho nên lại giải thích một chút.
Tô Đào phục hồi tinh thần, nàng gật đầu: "Được; vậy bây giờ ngươi dẫn nha hoàn đem đồ chuyển qua đi."
Chuyển qua là không thể tránh khỏi, Tuyết Liễu lại cố ý dò hoàng lịch, hiện tại không còn lý do thoái thác, đợi chuyển qua rồi tính.
Lục Tễ không nói gì.
Loại sự tình này, hắn nghe theo Tô Đào .
Có Tô Đào đồng ý, Tuyết Liễu liền mang nha hoàn bắt đầu chuyển đồ.
Hành lý của Tô Đào rất ít, chỉ đơn giản vài hòm, cũng chỉ chứa vài món trang sức lặt vặt, thoáng chốc đã chuyển hết qua .
Chẳng qua vị trí đặt mấy thứ này, đều phải hỏi qua Tô Đào .
Tô Đào đành phải ngồi trên ghế, thỉnh thoảng gật đầu chỉ đạo vài cái.
Đợi sắp xếp xong, gian phòng của Lục Tễ liền tràn đầy dấu vết của Tô Đào.
Trong phòng nhất thời có chút yên lặng.
Đúng lúc này, Lương Nguyên trở về .
Hắn vừa hoàn thành xong việc ngoài, nhìn thấy sắp xếp trong phòng liền vỗ đầu: "Là thuộc hạ hồ đồ, vậy mà quên đem giường mới chuyển vào."
Hắn nói xong thì lập tức kêu người đem giường trong phòng ra ngoài, sau đó lại để người mang một cái giường mới tiến vào.
Chuyện là vài năm rồi Lục Tễ cũng không ở gian phòng này, trang trí trong phòng đều tùy tiện cẩu thả .
Lục Tễ ở chiếc giường kia cũng vậy, một mình hắn ở thì thích hợp, nhưng bây giờ cưới thê tử , giường này liền có chút nhỏ.
Cho nên Lương Nguyên thương lượng với Tuyết Liễu, cố ý kêu làm một chiếc giường lớn hơn, hiện tại đang mang vào.
Tô Đào sau khi nhìn thấy phản ứng đầu tiên là, cái giường này thật sự rất lớn a...
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía Lục Tễ, chẳng lẽ việc này là Lục Tễ an bài?
Đôi mắt Tô Đào rất lớn, đồng tử trắng đen rõ ràng, như là thay chủ nhân phát ra tiếng nói..
Không biết tại sao, Lục Tễ nhìn chút đã đoán được ý tứ Tô Đào.
Vành tai hắn có chút phiếm hồng.
Việc này đương nhiên không phải hắn an bài, mà là Lương Nguyên tự chủ trương.
Lương Nguyên theo hắn nhiều năm, vẫn luôn sắp xếp sự tình lớn nhỏ bên người hắn, đúc giường mới này nhất định là Lương Nguyên tự chủ trương.
Quả nhiên, Lương Nguyên lập tức trưng bộ mặt cười ngây ngô nhìn Tô Đào, một bộ dáng chân chó cầu khen ngợi.
Sự tình chủ tử chưa nghĩ tới hắn đều nghĩ tới chu đáo!!!!!
Tô Đào cười cứng ngắc, chỉ có thể nói: "Tốt vô cùng."
Có Tô Đào nói, Lương Nguyên tươi cười càng vui vẻ, một bộ dạng vì chủ tử làm việc, có chết không từ, vô cùng hãnh diện.
Đem đồ sắp xếp tốt, bữa tối cũng chuẩn bị xong.
Lục Tễ cùng Tô Đào liền ra ngoài dùng bữa.
Dùng cơm xong, lại tiêu cơm một lát là đến thời gian tắm rửa.
Hai bên chính phòng đều có một tịnh thất, hai người chia ra đi vào tắm gội.
Trong bồn tắm của tịnh thất, nước trong bồn nóng vừa phải, hơi nước bốc lên làm cả gian phòng mông lung mờ ảo.
Tô Đào nhìn một màn này, trong lòng có chút hoảng sợ.
Lát nữa nàng phải ngủ cùng Lục Tễ sao?