Tin tức Lục Tễ cùng Tô Đào vào cung dự tiệc rất nhanh truyền ra. Ban đêm, Tô phụ ngay sau khi về phủ liền nói đến chuyện này.
Trên bàn cơm, ông cười rạng rỡ: "Không ngờTô gia còn có số này."
Có ai không biết Lục Tễ là Diêm Vương sống chứ. Trước đây vài ngày Tô phụ còn đang sợ Lục Tễ bởi vì chuyện xung hỉ mà tìm Tô gia tính sổ.
Hắn hận không thể rúc vào trong kẻ hở nào đó, cầu xin Lục Tễ đừng nhớ tới hắn.
Không ngờ mọi thứ hoàn toàn tương phản, Lục Tễ vậy mà chấp nhận Tô Đào!
Chuyện này có nghĩa là gì?
Hiện tại Tô Đào thành phu nhân hầu phủ, vậy hắn chính là nhạc phụ của Lục Tễ.Tô gia của bọn họ có thể leo lên con đường quý tộc!
Mấy năm gần đây, Tô gia trên đường xuống dốc, lưu lạc đến mức dựa vào thế chấp để sống.
Hiện tại tốt rồi, có Lục Tễ làm con rể, Tô gia bọn họ không cần phảo lo nữa.
Tưởng tượng Tô gia trên tay hắn phát đạt quang vinh, hắn liền cười không khép miệng được. Từ thị nghe được tin tức này cũng thật cao hứng.
Ngày đó nàng chỉ muốn để Tô Đào thay Tô Dao gả qua, không nghĩ đến có ngày Lục Tễ có thể tỉnh lại.
Hiện tại Tô Đào chính là Hầu phu nhân!
Ngày sau Tô phủ đều phải dựa vào Tô Đào .
Nhìn dáng vẻ vui cười của Tô phụ với Từ thị, Tô Dao chỉ cảm thấy tâm rỉ máu.
Rõ ràng hết thảy đều phải là của nàng, nhưng hiện tại lại biến thành của Tô Đào , nàng không cam lòng!
Tô phụ cao hứng liên tục uống vài ly rượu, hận không thể lập tức chạy đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, dính chút hào quang.
Hiện tại chức quan của hắn có thể nói là chức quan béo bở, nhưng so với tình hình hiện tại mà nói, hắn dĩ nhiên muốn thăng quan lớn hơn.
Tô phụ vừa muốn nói, Tô Dao đã lên tiếng trước, trên mặt nàng phảng phất dịu dàng: "Phụ thân, muội muội trước mắt đã thành Hầu phu nhân, thật sự là hỉ sự, sau này chính là chỗ dựa của phủ chúng ta."
Tô phụ liên tục gật đầu, cũng không phải là không phải.
Tô Dao nói xong, lại tiếp tục: "Chẳng qua, dù sao chúng ta đã hơn một tháng không gặp muội muội, tùy tiện đi qua như thế sợ không tốt, không bằng ngày mai nữ nhi với mẫu thân đi qua xem thử, đợi ngày sau phụ thân hãy đến."
Tô phụ nghĩ cũng phải.
Lục Tễ quyền cao chức trọng, trăm công nghìn việc, hắn trực tiếp đi qua cũng không tốt. Nói không chừng Lục Tễ còn không biết rõ hắn là người nào.
Nên để nữ quyến đi qua trước, đến lúc đó hắn sẽ qua sau thuận lợi thành chương.
Tô phụ vui mừng nói: "Dao Dao nói có lý, ngày mai ngươi cùng nương ra cửa đi xem, cũng mang cho muội muội ngươi nhiều chút lễ vật."
Từ thị gật đầu: "Vâng, đều nghe lão gia ."
Thật sự Từ thị có chút chột dạ.
Ngày đó Tô Đào nói vì báo đáp ơn dưỡng dục mới thay Tô Dao gả qua, làm sao biết được trong lòng Tô Đào có vướng mắc hay không.
Hơn nữa, lúc ấy nàng chỉ cho Tô Đào có năm trăm lượng làm hồi môn.
Năm trăm lượng thì đủ làm gì?
Quý nữ trong kinh này, chỉ tùy tiện may một kiện xiêm y cũng hơn năm trăm lượng .
Bây giờ suy nghĩ lại, năm trăm lượng này thật sự quá keo kiệt, trong lòng Tô Đào khẳng định không thoải mái.
Nàng nên cùng Tô Dao qua trước, hảo hảo nói chuyện một chút, cho Tô Đào biết cả phủ đều nhớ mong nàng, rồi mới nói đến sự tình sau.
Dùng cơm xong, đoàn người giải tán. Tô Dao cùng Từ thị đi về hướng hậu viện.
Từ thị là mẫu thân thân sinh của Tô Dao, làm sao không biết tâm tư của nàng.
Nàng cầm tay Tô Dao: "Đứa bé ngoan, lúc ấy chúng ta đều không ngờ sẽ có ngày hôm nay, bây giờ nói cái gì cũng muộn."
Nói thật ra, Từ thị cũng hối hận. Sớm biết vậy ngày đó để Tô Dao gả qua thì tốt rồi, như vậy, bây giờ To Dao chính là Hầu phu nhân.
Nàng đương nhiên hy vọng nữ nhi ruột thịt của mình thành Hầu phu nhân.
Nhưng hiện tại tất cả đều muộn, hối hận cũng không được gì.
Chỉ đáng tiếc cho Tô Dao.
Tô Dao trên mặt không biểu hiện gì nhưng nội tâm lại ghen tị phát điên.
Nàng không cam lòng, hết thảy rõ ràng là của nàng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đoạt lại!
. . .
Buổi chiều hôm sau, Từ thị và Tô Dao ngồi xe ngựa đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Từ thị cùng Tô Dao trịnh trọng thu thập một phen.
Nhất là Tô Dao, hôm nay nàng mặc một thân áo màu hồng đào, búi tóc tinh tế, son phấn trên mặt tỉ mỉ, hiện ra khuôn mặt đào hoa yếu đuối.
Trước khi đi, Tô Dao hỏi qua vài nha hoàn, tất cả đều nói nàng mỹ mạo xuất chúng, Tô Dao mới yên tâm lên xe ngựa.
Tô Dao sờ sờ khuôn mặt mình.
Nàng nghĩ, Tô Đào đến cùng là thiên kim giả, cha mẹ đều xuất thân từ nông thôn, thân phận lên không được mặt bàn, Lục Tễ thật có thể không ngại?
Nhưng ngược lại nàng mới thật sự là đích nữ Tô gia. Hơn nữa Tô Dao tự tin, tướng mạo nàng sinh ra không tệ, đợi lát nữa gặp Lục Tễ, nói không chừng sẽ động chút tâm tư.
Dù sao lúc ấy là nàng được định gả qua xung hỉ.
Nghĩ như vậy, Tô Dao dần dần tự tin lên.
Một lát sau, xe ngựa đến nơi, xa phu dắt xe ngựa ngừng ở cửa.
Từ thị lấy danh nghĩa mẫu thân Hầu phu nhân đến thăm, vừa có chút rụt rè lại cao ngạo xuống xe ngựa.
Tô Dao đi sau lưng Từ thị.
Binh lính canh gác cửa tiến lên: "Vị phu nhân này, ngài có bái thiếp không?"
Bái thiếp?
Từ thị với Tô Dao đột ngộ tới đây, tất nhiên không có bái thiếp, Từ thị lắc đầu.
Lính gác nghe vậy nói: "Vậy thì thứ lỗi , phu nhân, không có bái thiếp, ngài không thể vào."
Lục Tễ là loại dạng thân phận nào, từ lúc tỉnh dậy, người tới phủ bái kiến nhiều không đếm xuể.
Nếu ai cũng được đi vào, chẳng phải Lục Tễ sẽ bận chết sao.
Cho nên đây là quy củ được định từ sớm.
Cần phải có bái thiếp, được Lục Tễ đồng ý , mới có thể vào phủ.
Từ thị sắc mặt trầm xuống : "Tuy ta không có bái thiếp, nhưng lại là mẫu thân của phu nhân Hầu gia, chẳng lẽ cũng không được vào cửa?"
Tô Dao mím chặt môi.
Tên lính gác này thật không có mắt nhìn người, đợi xem lát nữa các nàng có thể vào hay không.
Nàng sống chung với Tô Đào mấy năm, hiểu rõ nhất chính là tính tình Tô Đào.
Tô Đào vô cùng coi trọng mặt mũi, cho dù quan hệ với nàng không tốt, nhưng chỉ cần còn danh xưng tỷ tỷ này, cũng sẽ không để người ngoài đánh rớt mặt mũi của nàng.
Đợi lát nữa nàng nhất định phải hung hăng dạy dỗ tên lính này một trận.
Từ thị với Tô Dao nói như vậy, lính gác trong lòng thật sự có chút nghi ngờ.
Hiện tại trong phủ không ai không biết, Hầu gia đem phu nhân đặt trên đầu quả tim .
Bây giờ người nhà phu nhân đến, nói không chừng hầu gia sẽ bằng lòng gặp.
Lính gác nhân tiện nói: "Vậy làm phiền phu nhân cùng tiểu thư chờ một chút, nô tài đi vào thông báo một tiếng."
Từ thị hừ lạnh một tiếng: "Mau đi đi."
Tiểu tư xoay người đến chính viện.
. . .
Trong chính viện.
Tô Đào đang bận rộn sắp xếp trong phòng.
Đây là hôm qua vào cung, hôm nay hoàng thượng đã ban thưởng rất nhiều đồ vật, tỏ ra ân sủng đối với Lục Tễ.
Bây giờ Tô Đào là nữ chủ nhân trong phủ, việc này đương nhiên đều giao cho nàng xử lý.
Cho nên Tô Đào nhất thời rất bận rộn.
Lục Tễ thì ngồi ở một bên nhìn nàng.
Lính gác tiến vào sau thấy Tô Đào đang sắp xếp, liền đi tới bên cạnh Lục Tễ: "Nô tài tham kiến Hầu gia."
Lục Tễ nhớ hắn là thuộc phòng thủ vệ, cho nên hỏi: "Chuyện gì?"
Lính gác trả lời: "Hầu gia, mới vừa rồi có một vị phu nhân và tiểu thư đến quý phủ của chúng ta, nói là mẫu thân và tỷ tỷ của phu nhân, các nàng không có bái thiếp, hiện tại đang ở bên ngoài chờ, ngài xem..."
Lính gác cúi đầu nói.
Mi tâm Lục Tễ hơi nhíu.
Mẫu thân với tỷ tỷ của Tô Đào?
Lục Tễ nhớ tới lúc hắn còn trong ngọc bội, có một lần Tô Đào mang ngọc bội ra cửa, hắn cũng bởi vậy mà gặp được Tô Dao.
Hiển nhiên, quan hệ của Tô Đào và Tô Dao không tốt.
Hơn nữa Tô Đào gả lại đây lâu như vậy, một lần cũng không nhắc đến người nhà, hết thảy nghĩ là hiểu.
Trong mắt Lục Tễ lóe lên tia phiền chán, hắn thản nhiên nói: "Không cho vào."
"Vâng, nô tài tuân lệnh" lính gác nói xong xoay người ra cửa.
Bên ngoài, Từ thị với Tô Dao còn đứng ở cửa chờ.
Tĩnh Viễn Hầu phủ rất lớn, lính gác cả đến cả đi phí rất nhiều thời gian, hai người bọn họ phải đứng trong thời gian dài như vậy.
Các nàng còn tưởng sẽ được xem như khách quý mà đối xử, không ngờ lại bị bắt đợi lâu như vậy, sắc mặt càng không vui.
Đúng vào lúc này, lính gác quay ra.
Trên mặt Từ thị lộ ra một tia cười, sau đó liền dắt Tô Dao đi vào.
Thông báo xong, Tô Đào khẳng định cho các nàng vào. Không ngờ lính gác lại ngăn cản các nàng.
Sắc mặt Từ thị liền thay đổi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lính gác trên mặt mang theo nụ cười: "Phu nhân, quy củ hầu phủ rõ ràng, ngài không có bái thiếp thì không vào được, nếu không, để loài mèo chó gì cũng vào được, hầu phủ của chúng ta còn thành cái dạng gì ."
Từ thị nghe xong liền nói không ra lời.
Ngay cả sắc mặt Tô Dao trắng ngắt, đây là đem các nàng so sánh với mèo chó a!
Lính gác có thể trông giữ cửa phủ, tất nhiên cũng là người thông minh, hiểu được ý tứ của Lục Tễ.
Lúc trước sự việc Tô Đào xung hỉ không ai không biết. Tô phủ này cũng thật là...
Hắn lại nói: "Phu nhân của chúng ta qua cửa hơn một tháng, chưa từng có người nhà tới thăm, các ngươi nói là người nhà phu nhân, nói không chừng là giả danh lừa bịp!"
Người xung quanh đều vây quanh nhìn bọn họ.
Đúng vậy, lúc trước thời gian dài như vậy chưa từng tới, bây giờ tại sao bỗng nhiên đến?
Phảng phất bị trực tiếp lột một tầng da, Từ thị thẹn quá hóa giận nói không ra lời .
Khuôn mặt Tô Dao cũng đỏ ửng, như bị người ta tát một bạt tai.
Hai mẹ con vừa nghĩ sẽ được một đoàn người trịnh trọng đón vào, bây giờ lại bị một đám người chỉ trỏ liên tục.
Tô Dao thích sĩ diện, nàng luôn lấy thân phận đích nữ Tô gia làm tự hào, hiện tại chỉ cảm thấy máu vọt tới đỉnh đầu.
Nàng kéo tay áo Từ thị, thanh âm nhỏ như muỗi: "Nương, chúng ta đi thôi."
Trong lòng nàng rõ ràng, lần này không vào được.
Da mặt Từ thị cũng không dày như thế, nàng đã sớm không nhịn được, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Người xung quanh xem náo nhiệt đều cười vang ra tiếng.
Hai mẹ con chỉ hận không thể kiếm lỗ chui vào, nhanh chóng rời đi.
----------------
Lời editor: Mấy ngày này mình phải thi cuối kỳ nên rất bận, nhưng mình sẽ cố gắng thu xếp thời gian, nếu lỡ không ra chương đều đặn thì mong mọi người thông cảm cho mình nhé!!