Chung Oánh giật mình, mỗi ngày cô đều ở cùng ông Chung, còn chưa biết những chuyện này, mà Chung Tĩnh ở nhà bà ngoại ở khu An Hoành lại biết rõ ràng về cuộc sống riêng tư của ông Chung như vậy, bao nhiêu thù bao nhiêu oán đây.
Cô vỗ vào ván giường, thẳng thừng từ chối: "Em không đi, không cho người phụ nữ xấu đó tìm được cơ hội, em muốn ở nhà trông chừng, không thể để ba phạm sai lầm!"
Có sai lầm gì? Rõ ràng góa phu cũng có quyền tìm kiếm hạnh phúc, cũng đâu có đạo lý nào ràng buộc.
Lần này Chung Tĩnh đến là vì muốn làm việc này, bên sư đoàn của chú nhỏ điều lệnh xuống, nên cô ấy không thể giờ giờ phút phút nhìn chằm chằm ông Chung nữa, sợ có phụ nữ xấu thừa dịp lơ là mà lợi dụng, nên lúc này mới tới tìm em gái nói mát đối một phen.
(Nói ngược lại ý của mình, nói lẫy)
Lúc này sắc mặt tốt hơn nhiều, cô ấy vỗ vỗ bả vai Chung Oánh, giọng nói nghẹn ngào: "Chị cũng không muốn để cho ông ấy tuổi già mà còn phải cả cô đơn cả đời, nhưng mẹ mới ra đi được hai năm, ông ấy lại bên trái một bà, bên phải một bà, quá bạc tình bạc nghĩa, chị tự thấy bất công giùm mẹ!”
Chung Oánh thăm dò: "Vậy chị cảm thấy đến lúc nào ba tìm mới thích hợp?”
"Ít nhất cũng phải mười năm, tám năm nữa! Em đã đọc qua [Giang thành tử] của Tô Thức chưa, mười năm sinh tử xa nhau, không nghĩ tới vẫn tự khắc khó quên, đại văn hào người ta mười năm không quên người vợ đã mất, suy nghĩ như điên, sao ông ấy lại không thể ở thêm vài năm vì mẹ!”
Yo, nhìn không ra Tiểu Ớt còn là một thiếu nữ văn thơ như vậy nha. Chung Oánh rất muốn nói cho cô ấy biết nỗi nhớ nhung của Tô Đại Văn Hào là thật, nhưng chuyện đó không cũng không trì hoãn việc nạp thêm thê thiếp chút nào, hai chuyện phải tách ra mà đối đãi.
Cho dù ông Chung tái hôn, cũng không có khả năng sẽ quên vợ cũ, càng không có khả năng mặc kệ hai người con gái, yêu cầu đàn ông chung tình cũng không tính là khó, nhưng thủ thân thì thật đúng là muốn mạng của bọn họ.
Cuối cùng hai chị em đạt được sự thống nhất, Chung Oánh đi học về nhà, cắt đứt khả năng ông Chung mang theo phụ nữ về nhà, Chung Tĩnh sẽ trợ cấp cho em gái ba đồng tiền ăn sáng và đi lại, mọi người đều vui vẻ.
Ông Chung hoàn toàn không biết gì về tâm tư hiểm ác của hai chị em, ông ấy còn tưởng rằng con gái út sợ một mình ông ở nhà cô đơn, còn cảm động không siết, tỏ vẻ chỉ cần không tăng ca, mỗi đêm đều đến trường đón cô.
Cuối mùa hè năm , Chung Oánh ngồi vào lớp ba trường Trung học số Chu Châu, học chương trình trung học ba mươi ba năm trước, cảm giác mới lạ tiếp tục tăng vọt một tuần, chuyển thành trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Cô học trung học ở trong nước, cũng không phải là trường quý tộc gì, mà là một trong những trường trung học công lập tốt nhất ở Bắc thành, kết quả thi trung học xếp top toàn thành phố, lúc ấy ba Hứa cao hứng đến mức múa tay múa chân bày tiệc, tuyên bố: Con gái giống tôi.
Ba Hứa được coi là học sinh ưu tú trong đám người chỉ biết ăn chơi trác táng bằng tuổi bằng tuổi, nếu không cũng không thi đỗ được Hoa Đại. Nhưng mà, là học sinh ưu tú không có nghĩa là sẽ biết làm ăn, thông minh tài trí cỡ nào đều dùng để đối phó với hai chú, mà từ xưa đến nay anh em bất hòa không có kết quả tốt, nhà họ Hứa cũng vậy.
Ông nội nằm trong bệnh viện, chú cấu kết với giặc bên ngoài, mẹ hằng ngày rửa mặt bằng nước mắt, em trai và em gái vẫn còn đang đọc sách, chướng khí mù mịt bao quanh gia đình.
Vốn định ở nước ngoài tiếp tục học nghiên cứu, nhưng hôn nhân buộc cô phải bỏ học. Yến Vũ hỏi cô có muốn tiếp tục học hay không, khi đó cô cười nói không sao cả, phụ nữ trong gia đình có trình độ học vấn cao thì nấu cơm thơm hơn một chút sao?