"Tháng trước, trở về tham gia thi đại học, chú, hai người đây là..."
"Cái này, vết thương do bị ngã của Oánh Oánh vẫn chưa khỏi, huấn luyện quân sự lại ngất xỉu nên chú đưa con bé về nhà."
Hai người khó tránh khỏi nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm đã rời đi, anh nói: "Ồ.”
Âm cuối kéo dài một chút, ý vị sâu xa.
Trong lòng Chung Oánh hơi ớn lạnh, ánh mắt và giọng điệu vừa rồi quá quen thuộc, gần như giống với hệt với sau này. Bất cứ khi nào cô nói dối, chơi xấu, gây rối vô lý, anh cứ nhìn cô như vậy, ý nghĩa sâu xa nói: ‘Đừng gây rắc rối’.
Anh ấy nhìn thấy mình cười? Anh ấy có nhìn thấu mánh khóe của mình không?
Thiếu niên giống tờ giấy trắng còn chưa có cái nhìn sâu sắc như vậy, Chung Oánh cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm. Di chứng của cuộc hôn nhân năm năm kia để lại rất nghiêm trọng, anh không chỉ là chồng, mà còn là kim chủ, ngay từ đầu cô đã hiểu được đạo lý này, cho nên muốn làm càn cũng phải nhìn từng bước một, nhận thấy anh lùi một bước, cô mới dám tiến thêm một bước.
Trong lòng Chung Oánh thấy rất sợ anh ấy, lòng dạ người con trai này thâm sâu khó dò, âm mưu và thủ đoạn ẩn giấu dưới gấm hoa rực rỡ cô không có cách nào địch lại.
Tất cả mọi người đều nói cô ỷ vào Yến Vũ sủng ái nên càng thêm kiêu ngạo, nhưng thật ra Chung Oánh nắm chắc rất tốt "giới hạn", có thể vung tiền như nước, có thể chơi đùa hết mình, có thể đùa giỡn nổi giận với anh ta, thậm chí trước mặt gọi anh ta là lão già cũng có thể, duy chỉ có đội mũ xanh là không thể.
Bao nhiêu anh trai tuấn tú ở bên người đi tới đi lui, Chung Oánh có thể câu cằm sờ ngực đã là cực hạn, còn muốn đi sâu hơn, trợ lý mặt liệt của anh ta sẽ xuất hiện bất ngờ, nói: “Phu nhân uống quá nhiều rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Lặp đi lặp lại hai ba lần, Chung Oánh hiểu được điểm mấu chốt của anh ở đâu, nếu cô dám đội mũ xanh cho Yến Vũ, thì Yến Vũ cũng có thể làm cho nhà họ Hứa muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Từ đó về sau chơi thì chơi, điên thì điên, không dám vượt lôi trì một bước nữa.
Có thể giành lấy cuộc sống mới, không cần gánh vác trọng trách gia tộc, thoát khỏi tinh thần áp bức của Yến Vũ, dựa theo ý muốn của mình mà sống, tùy ý kết giao bạn bè, trêu chọc trai đẹp, là một chuyện vui vẻ cỡ nào! Nhưng vừa nghĩ đến số tiền được chia, Chung Oánh lập tức đau lòng.
So về độ giàu có, mấy anh trai chẳng là gì, ở khu ổ chuột trêu chọc các anh trai, căn bản không có chút vui vẻ nào tồn tại.
Ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là trắng nõn lấp lánh ánh vàng, Chung Oánh ngọt ngào nói: "Tôi về nhà nghỉ ngơi, hẹn gặp lại anh Yến Vũ.”
Yến Vũ đứng ở cổng trường nhìn theo hai cha con rời đi, một lúc lâu sau lắc đầu, thứ cho anh mắt vụng về, ba lần gặp mặt, anh không nhìn ra được một chút yếu tố nào trong sự hình dung của Yến Thần, dính trên người cô gái này: "Trượng nghĩa, thuần phác, ngốc nghếch, đặc biệt rất khiến người ta thích.”
Chung Oánh lại ở nhà thoải mái bảy ngày, tiếp tục công cuộc tu sửa sắc đẹp của mình, nửa đường Chung Tĩnh có trở về một chuyến, hỏi cô ở trường hay là đi học, nếu như đi học thì có thể đến ở cùng nhà với bà ngoại, cách trường học tương đối gần.
Chung Oánh suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Còn ba thì làm sao bây giờ?”
Lúc này Chung Tĩnh cười nhạo một tiếng: "Em còn quan tâm đến ông ấy? Một thời gian trước ông ấy xuống đội dưới kiểm tra, đặc biệt thân thiết với một nữ cán bộ của đơn vị tuyên truyền thuộc đoàn thông tin, cô gái kia đến bộ tìm ông ấy hai lần. Chị khuyên em nên theo chị đến nhà bà ngoại đi, đừng ngăn cản người ta phát triển mùa xuân thứ hai.”