Editor: BơLúc này Cố Hồng Kỳ rốt cuộc cũng chịu đựng qua được cơn tức nghẹn ở ngực lúc nãy, hướng về phía Cố Kiến Đông vẫy vẫy tay, “Mày không cần phải nói nhiều như vậy, tao và mẹ mày, là không có khả năng đồng ý mày đi Lý gia ở rể, tao nuôi đứa con trai, không phải là để dưỡng lão cho người khác!”Thấy thái độ Cố Hồng Kỳ kiên quyết như vậy, Cố Kiến Đông cũng nổi lên tính tình, “Không đồng ý con cũng muốn cùng Xuân Hương ở bên nhau!”Dứt lời, Cố Kiến Đông xoay người liền đi ra khỏi cổng lớn, lúc đi ngang qua bên người Trần Xảo Cầm, còn trừng mắt liếc nhìn Trần Xảo Cầm một cái.
Trần Xảo Cầm, “???!!!”Cô làm sai cái gì à!Trong sân, Cố Hồng Kỳ hai mắt trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Kiến Đông, cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa, lúc này mới có chút suy sụp thu hồi tầm mắt.
Vừa muốn xoay người vào nhà, khóe mắt dư quang nhìn thấy Cố Kiến Quốc cùng Tần Nguyệt Lan đang đứng ở trong sân, mày lập tức chau lại với nhau, “Hai đứa chúng mày còn đứng ở đó làm cái gì? Lương thực phơi xong chưa? Việc trong đất làm xong hết rồi hả? Mỗi ngày tao không nói, thì bọn mày cái gì cũng không làm có phải hay không? Nuôi bọn mày thì được cái tích sự gì!”Vương Đệ Lai cũng lau một phen nước mắt, thanh âm sắc nhọn lên, “Còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh chóng đi làm việc đi?”Tần Nguyệt Lan ấp úng nói, “Ba mẹ, thế còn Ngốc Bảo thì ——”Không đợi Tần Nguyệt Lan nói cho hết câu, Vương Đệ Lai đã hung hăng mà trừng mắt nhìn liếc nhìn cô ta một cái, “Thì cái gì mà thì, lúc trước mày đem nó đưa đi chỗ nào, đến bây giờ lại muốn đưa nó đi chỗ nào nữa, không thấy tao với ba mày đều bận rộn hả? chúng mày đây là rắp tâm muốn mệt chết tao với ba mày có phải hay không?”Nói xong, Vương Đệ Lai cũng không hề liếc mắt nhìn Tần Nguyệt Lan một cái, xoay người cùng Cố Hồng Kỳ đi vào phòng.
Sự tình liên tiếp phát triển, Dư Noãn Noãn xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Một người bất công, thế nhưng còn có thể bất công đến đúng lý hợp tình như vậy, đương nhiên như vậy, thật sự là làm đổi mới tam quan của Dư Noãn Noãn.
Tần Nguyệt Lan xoa xoa khóe mắt, hít sâu một hơi đối với Cố Kiến Quốc nói, “Kiến Quốc, anh đi trước, em đem Ngốc Bảo đưa sang Xảo Cầm bên kia.
”Cố Kiến Quốc trầm mặc gật gật đầu, hai người cùng nhau xoay người đi ra khỏi cổng lớn.
Mới vừa xoay người, liền nhìn thấy Trần Xảo Cầm đang đứng ở ngoài cửa.
Vào khoảng khắc cùng Tần Nguyệt Lan bốn mắt nhìn nhau, Trần Xảo Cầm cảm thấy có chút xấu hổ.
Còn không đợi Trần Xảo Cầm suy nghĩ xong nên nói cái gì cho tốt, Tần Nguyệt Lan đã mở miệng trước, “Xảo Cầm! Vừa vặn chị cũng ở đây, em đây có việc bận muốn đi ra ngoài một lát, có thể gửi Ngốc Bảo ở bên chỗ chị chơi một lát được không?”Trần Xảo Cầm vội vàng cười nói, “Vậy thì tốt quá! Noãn Bảo hôm nay tỉnh lại không thấy được Ngốc Bảo, mắt trông mong nhìn ra cửa, chị lúc này mới ôm nó lại đây nhìn xem.
Đi thôi, Ngốc Bảo, đi theo Noãn Bảo chơi được không?”Cố Mặc bước chân ngắn nhỏ đi tới trước mặt Trần Xảo Cầm, gật gật đầu, “Được ạ!”Ba người lại về tới trong phòng Dư gia, Dư Noãn Noãn cùng Cố Mặc sóng vai ngồi ở trên giường, Trần Xảo Cầm từ trong ngăn tủ lấy ra dâu tây, đưa cho Cố Mặc một quả, “Ngốc Bảo, ăn đi! Không phải cháu thích ăn dâu tây nhất sao?”Ánh mắt Trần Xảo Cầm nhìn về phía Cố Mặc, so với ngày trước nhiều thêm vài phần từ ái cùng đau lòng.
Đứa nhỏ này, lớn lên đẹp mắt lại còn thông minh ngoan ngoãn, chỉ tiếc haizz!Trần Xảo Cầm ở trong lòng thở dài một hơi, chung quy cung không có nói gì thêm.
Cố Mặc còn nhỏ, hy vọng quá mấy năm, Cố Kiến Quốc cùng Tần Nguyệt Lan có thể đứng dậy, bằng không ngày tháng Cố Mặc phải chịu ủy khuất còn dài!Trong nhà cả ngày gà bay chó sủa làm ầm ĩ, đối với sự trưởng thành của trẻ nhỏ cũng không tốt.
Dư Noãn Noãn không biết Trần Xảo Cầm suy nghĩ cái gì, lúc này cô cũng đang nhìn chằm chằm Cố Mặc xem xét.
Cố Mặc biểu tình tuy rằng vẫn là ngốc ngốc manh manh, nhưng Dư Noãn Noãn nhìn cả buổi thì vẫn xác định được, trên người Cố Mặc cũng không có cái loại cảm xúc thương cảm gì.
.