Gốc là Hỗn bất lận [混不吝]: là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”.
Editor: BơDư Noãn Noãn hôm nay thức dậy lại có chút muộn, chờ lúc cô tỉnh ngủ, bên người cũng chỉ có một mình Trần Xảo Cầm.
Bị Trần Xảo Cầm ôm đi giải quyết vấn đề sinh lý, rửa mặt rửa tay, lại đi ăn sáng, như vẫn không có chờ được Cố Mặc.
Dư Noãn Noãn có chút kỳ quái, Cố Mặc sao hôm nay đến giờ này còn không có tới?Thấy Dư Noãn Noãn liên tiếp nhìn ra phía ngoài cửa, lúc đầu Trần Xảo Cầm là có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền hiểu được Dư Noãn Noãn là đang tìm cái gì.
“Noãn Bảo, con đang tìm Ngốc Bảo sao?”Dư Noãn Noãn nghe xong nhìn về phía Trần Xảo Cầm, ánh mắt trông mong chờ đợi Trần Xảo Cầm nói tiếp.
Trần Xảo Cầm đem Dư Noãn Noãn bế lên, lấy cái mũ nhỏ bên cạnh đội lên cho Dư Noãn Noãn, một bên đi ra ngoài một bên nói, “Công việc trong đất bận rộn xong rồi, mẹ Ngốc Bảo có thời gian chăm sóc, cho nên mới không đem Ngốc Bảo mang lại đây, nếu Noãn Bảo nhớ, chúng ta liền đi xem xem Ngốc Bảo ở nhà làm cái gì nha!”Dù sao Cố gia cũng ở cách vách, đi qua xem chẳng qua chỉ có hai bước chân.
Có thể không ở trong phòng đợi, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy cao hứng.
Từ khi sinh ra tới nay, đại bộ phận thời gian cô đều là ở trong phòng, tiếp theo chính là trong viện Dư gia, ra cửa số lần thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nói như vậy, lần này thật đúng là muốn cảm ơn Cố Mặc.
Có cậu ta làm cái cớ, cô mới có thể lại lần nữa ra cửa nha!Trần Xảo Cầm ôm Dư Noãn Noãn ra khỏi cửa Dư gia, cũng không khóa cửa, chỉ là đem cổng lớn khép lại, xong rồi đi Cố gia.
Còn chưa đi đến cổng lớn Cố gia, liền nghe được trong viện Cố gia truyền ra tới tiếng kêu la thất thanh.
Trần Xảo Cầm nhíu mày, theo bản năng muốn xoay người, nhưng cảm giác được Dư Noãn Noãn đột nhiên nắm lấy ngón tay mình, hơn nữa còn dùng một ngón tay mập mạp khác chỉ vào cổng lớn Cố gia, Trần Xảo Cầm chỉ có thể căng da đầu đi tiếp về phía trước.
Tiểu tiên nữ muốn đi, cô còn có thể làm sao?Đương nhiên là chiều theo ý thôi!Đi đến cửa Cố gia, Trần Xảo Cầm liền thấy rõ ràng tình huống bên trong viện.
Có chút lạ, mọi người trong Cố gia thế nhưng đều ở nhà, như thế thì có chút kỳ quái.
“Ba mẹ, hai người đừng nóng giận, cho dù con có cùng Xuân Hương kết hôn, thì vẫn là con trai của hai người, nên hiếu thuận, thì con nhất định sẽ hiếu thuận, hai người không phải là thương con nhất sao, sao có thể không cho con cưới người con thích?”Nói lời này chính là Cố Kiến Đông, anh ta đứng trong bóng râm ở dưới mái hiên, trên mặt mang theo ý cười, hơn nữa lúc anh ta nói những lời này, thật làm cho người khác cảm thấy anh ta rất gợi đòn.
Lão già Cố gia Cố Hồng Kỳ chỉ vào Cố Kiến Đông, sau một lúc lâu cũng không có nói ra được lời nào, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.
Nhưng thật ra Vương Đệ Lai lại không có vẻ mặt phẫn nộ như trong tưởng tưởng, bà ta chỉ đứng ở một bên lau nước mắt.
“Kiến Đông à! Đầu óc con có phải không được tỉnh táo đúng không! Con là đàn ông Cố gia, dáng dấp đẹp đọc sách lại tốt, làm sao có thể gấp gáp đến nhà người ta để ở rể như vậy! Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn con bằng ánh mắt như thế nào? Nhìn Cố gia chúng ta bằng ánh mắt như thế nào? Nghe lời mẹ, cùng cái gì Lý Xuân Hương chặt đứt, mẹ lại tìm cho con đối tượng tốt hơn!”“Đó là chuyện không có khả năng xảy ra!”Cố Kiến Đông thu hồi nét cười trên mặt, “Mẹ, con thích Xuân Hương, nếu không phải cô ấy là ai con cũng không cần!”“Vậy để cho cô ta gả đến nhà mình!”“Mẹ, người đây không phải là đang làm khó người ta hay sao? Lý gia chỉ có một mình Xuân Hương, ba mẹ Xuân Hương còn trông cậy vào Xuân Hương dưỡng già cho bọn họ nữa kìa!”“Mẹ đây với ba con thì không trông cậy vào con dưỡng già cho chúng ta?”“Con cũng chưa có nói là không dưỡng mà! Lại nói, không phải còn có anh trai với chị dâu sao? Hai người còn sợ cái gì? Nếu bọn họ dám không hiếu thuận với hai người, con sẽ không tha cho bọn họ!”Trần Xảo Cầm nghe đến đó, cơ hồ bị tức đến bật cười.
Cô vẫn luôn biết Cố Kiến Đông là cái người hỗn bất lận, lại không nghĩ rằng anh ta còn có thể hỗn thành cái dạng này.
.