Hơn nữa, theo ý tứ của anh thì hình như không muốn cho cô có cơ hội cự tuyệt.
Có lẽ nam chính muốn lập sẵn đường đi cho cô rồi.
Cao Quế Hương là người nhiều chuyện, mới ra ngoài được nửa ngày mà người ở phụ cận mười dặm tám xã đều biết tin cô vợ nhỏ của Trình Gia Thuật muốn theo chồng tùy quân!
Chuyện này truyền đến tai người nhà mẹ đẻ của nữ phụ khiến cho Lương Phượng Anh rất vui mừng.
Bà cố ý tranh thủ thời gian tới thăm con gái, mang theo túi lớn túi nhỏ đựng đầy trứng gà trứng vịt, bánh kếp vừa mới làm xong, bông còn dư của năm ngoái, vải bông mình tự dệt, và cả trái cây và rau quả trong ruộng.
Lương Phượng Anh vui vẻ chuẩn bị đồ vật mà không để ý tới ánh mắt tức tối và ghen ty của mấy người con dâu trong nhà.
Lâm Nghiên Thu không cần nhiều đồ như vậy, làm sao cô có thể xách hết đống đồ này được.
Nếu không có Trình Gia Thuật ở bên cạnh thì tốt rồi, cô có thể tìm cơ hội ném tất cả chúng vào không gian.
Nhưng hiện tại có cái đèn pha to như này chiếu vào người cô, cô làm sao dám đây?
Tuy lòng dạ anh ta rất xấu nhưng cũng không thể vũ nhục trí thông minh của anh ta được.Lương Phượng Anh trợn mắt nhìn cô nói: "Có phải để con xách đâu, không phải còn có Gia Thuật à? Cứ để nó xách, con chú ý tới mấy đứa nhỏ là được rồi!"
Nói xong bà vẫn không yên lòng, dặn dò con gái: "Nếu đi rồi thì bỏ qua hết mấy tâm tư lộn xộn kia, con phải an phận sống qua ngày cho mẹ.
Con xem con gầy như khúc xương vậy, tới đó phải dưỡng thân thể thật tốt rồi sang năm tranh thủ sinh thêm cho Gia Thuật một thằng nhóc mập mạp nữa.
Con nghe lời mẹ, chỉ cần con sinh con trai cho nó thì nó sẽ biết con chỉ một lòng một dạ với nó thôi!"
Lâm Nghiên Thu: "..."
Gì vậy chứ? Đã có bốn cái đầu củ cải, nếu còn sinh.
Bản thân cô còn đang mắc kẹt trong nỗi sợ ngục tù nên làm gì có tâm tư suy nghĩ mấy thứ này nữa.
Cô chỉ dạ qua loa một tiếng rồi đổi chủ đề.
...
Sau khi bị nhốt trong cục công an hai ngày, rốt cuộc Tôn Cường cũng được thả ra.
Nhưng điều này không phải là hắn sẽ không có chuyện gì, cái tên công an họ Lục kia nói cho hắn biết, chuyện lớn còn ở phía sau, tùy thời mà lại bắt hắn vào.
Hắn phải dốc toàn lực phối hợp với cơ quan công an khai ra băng nhóm ở sau lưng hắn.
Nếu không hắn sẽ phải đối mặt với cảnh bị giam trong tù may năm.
Tôn Cường run rẩy đồng ý, hốc mắt của hắn vẫn còn bam đen, răng cũng bị đánh gãy một cái.
Nhớ tới ánh mắt đỏ tươi tàn nhẫn của người đàn ông đêm đó, cực kỳ giống Diêm Vương dưới địa ngục.
Tôn Cường không rét mà run, khẽ mở đôi môi khô khốc ra hỏi Lục Kiến Quân: "Người sĩ quan đêm đó... Anh ta là ai?"
Lục Kiến Quân liếc nhìn hắn rồi chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói: "Không thể trả lời!"
Tôn Cường ngơ người, hắn chỉ có thể bấm bụng nuốt cơn tức bị đánh rụng răng vào bụng, kéo lê cơ thể đầy vết thương về nhà.
Nhà hắn ở tây bắc Nam Hoài, gần vùng núi lâm tỉnh, đến nay vẫn chưa có xe cộ đi lại nên chỉ có thể dựa vào hai chân để đi.
Nếu vận khí tốt thì dọc đường có thể tìm thấy một chiếc xe ngựa.
Tôn Cường mất gần một ngày mới về đến nhà, ba hắn đã mất sớm, còn mẹ hắn là một người mù.
May mà bà không nhìn thấy, nếu không hắn cũng không biết giải thích thế nào.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới có người đến tận nhà tìm mình.
Là một nữ đồng chí khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Tôn Cường nhìn một cái đã nhận ra, đây chính là nữ thanh niên trí thức lúc trước đã nói cho hắn thông tin của Lâm Nghiên Thu!
Bên cạnh cô ta còn có một nam đồng chí, anh ta đeo một cặp kính dày cộm, bộ dạng ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết là một người dễ lừa gạt.