Trình Gia Thuật làm như không nghe thấy câu hỏi, anh cẩn thận bôi thuốc tím vào chỗ bị phỏng.
Cơn đau khiến cô lập tức co chân lại, nhưng đã bị bàn tay anh nắm lấy không cho cô nhúc nhích.
Trên bắp chân trắng nõn vừa tím vừa đỏ giống như một bảng màu.
Lâm Nghiên Thu mất hứng chu miệng lên, cô lo lắng lỡ như thuốc tím đó làm chân cô bị gì thì phải làm sao bây giờ?
Mấy cái điều băn khoăn trong lòng cô, tất nhiên Trình Gia Thuật không biết.
Sau khi thoa thuốc xong anh liền đứng dậy nói: "Đi ngủ đi." Rồi đi ra ngoài.
Giông bão vào mùa hè tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lâm Nghiên Thu đoán rằng anh đi tắm, mặc dù cô rất muốn giận dỗi không vào phòng ngủ, nhưng nghĩ tới chuyện bây giờ mình là nữ phụ, cô chẳng có tư cách gì để làm vậy.
Người nên tức tức giận phải là nam chính mới đúng, anh ta là người bị cắm sừng, không tức giận đánh chết người đã rất tốt rồi.
Càng nghĩ cô càng thấy sợ, vì vậy chỉ đành cúi đầu xuống rồi khập khiễng đi vào trong.Mấy phút sau, Trình Gia Thuật cũng đi hơi vào.
Anh tự động đi tới cuối giường để nằm, rõ ràng ý tứ này là muốn cùng cô nước sông không phạm nước giếng.
Lúc này Lâm Nghiên Thu đã tỉnh táo lại, cô thâm suy nghĩ về mọi chuyện, cũng thay nam chính thấy không đáng giá.
Mặc dù tính tình nam chính không tốt lắm nhưng ít nhất nhân phẩm và đạo đức của anh ta không có vấn đề gì.
Có thể anh ta không có nhiều tình cảm với nữ phụ, nhưng cô có thể khẳng định về vấn đề vật chất thì anh ta chưa từng ngược đãi nữ phụ bao giờ.
Còn nữ phụ thì sao? Cô ta thế mà đem tiền của chồng để đi nuôi dưỡng người đàn ông khác...
Cho dù hiện tại cô đã trở thành nữ phụ, nhưng cô cũng chẳng muốn thay cô ta có bất kỳ lời giải thích nào, nhiều lắm cũng vì muốn kéo một ít lòng tự tôn về cho mình mà thôi.
Lâm Nghiên Thu suy nghĩ thêm một hồi mới mở mắt ra, cô quay đầu nhìn về cuối giường, nhỏ giọng đề nghị: "Hay là... chúng ta ly hôn đi."
Cô không muốn tức giận về chuyện của Dư Tĩnh Tĩnh, cũng không muốn dính dấp gì tới nam chính và nữ phụ nữa.
Cứ coi như cô là người ngoài cuộc, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới cô.
Lâm Nghiên Thu cảm thấy cách làm này của mình đối với mọi người ai cũng có lợi, nhưng nào ngờ lại nghe được tiếng cười châm chọc của Trình Gia Thuật: "Ly hôn? Em chưa từng nghe qua chuyện quân hôn không thể ly sao?"
Lâm Nghiên Thu: ".
." Đúng thật là cô chưa từng nghe qua, chẳng lễ nó do quyển tiểu thuyết này thiết lập ra.
Nhưng mà cũng không đúng, nếu như không thể ly thì làm sao nam chính có thể cùng nữ chính kết hôn được chứ?
Một lỗi lớn như vậy mà, tác giả hay nam chính muốn làm cô bị thiểu năng trí tuệ à?
Lâm Nghiên Thu muốn mở miệng đáp trả thì chợt nghe thấy giọng nói của Trình Gia Thuật: "Hoặc là em muối đi tù."
Lâm Nghiên Thu: "..."
Được rồi, cô sợ rồi, cô không nói nữa là được chứ gì?
Lâm Nghiên Thu yên lặng xoay người, giống như một con rùa rụt đầu nằm yên bất động.
...
Ngày hôm sau, Cao Quế Hương kinh ngạc nhìn thấy Trình Gia Thuật lại trở về.
"Gia Thuật, sao con lại trở về nữa? Phía quân đội có thể cho phép con về tiếp sao?"
Trình Gia Thuật đang mặc quần áo cho hai con trai út vừa mới tỉnh dậy, nghe thấy mẹ mình hỏi, anh cũng không ngẩng đầu chỉ nói: "Con đổi cương vị nên có mấy ngày nghỉ, lần này về để đón mấy mẹ con bọn họ đi theo."
Ở trong sân, Lâm Nghiên Thu đang ngồi bên cạnh giếng nước đánh răng, nghe thấy lời của anh nói nhưng cũng không dám lên tiếng.
Sao mà cô dám chứ? Nếu dám là muốn ngồi tù.
Dục vọng sống của cô rất mãnh liệt, cô tự biết nhận mệnh bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Bất quá, cô cũng không hiểu lắm, nam chính biết vợ mình và Tôn Cường có một chân mà vẫn muốn dẫn cô đi theo.