Đầu năm nay tìm người yêu đều là đánh chớp nhoáng, hai người bọn họ rất nhanh đã xác định quan hệ, Khương Lôi Ngạn cũng thoải mái nói với mọi người xung quanh.
"Quả nhiên, người anh trai này tìm vợ còn phải dựa vào em trai nhỏ làm bà mai."
"Nhiều năm làm quang côn* như vậy, năm nay phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng chuyển đến người anh hai này rồi."
*Quang côn: ý là người đàn ông vẫn còn độc thân, chưa có vợ, hay còn gọi là ế vợ.
Nhớ tới quá trình thoát khỏi độc thân của mình, Khương Lôi Ngạn rơi một dòng nước mắt chua xót, là anh hai trong nhà, trong khi ba anh em khác, anh cả, thằng ba với thằng út tất cả đều đã có con rồi, chỉ còn lại mình anh ta vẫn còn vì chuyện tìm được người yêu mà vui đến phát khóc.
Đúng là thổn thức.
"Nếu mà anh gặp được Phiên Phiên sớm vài năm thì tốt rồi, lúc trước có lẽ nên học theo anh cả cũng tìm bạn qua thư."
Liễu Nhược Phiên giơ tay lên chặn lại: "Miễn đi."
Bạn qua thư kiểu này, chắc chắn cô sẽ không trò chuyện với anh ta đến phong thư thứ hai.
Tiền đề của việc Liễu Nhược Phiên đồng ý làm người yêu của anh ta là Khương Lôi Ngạn cam đoan về sau từ bỏ ý nghĩ viết tiểu thuyết.
Cô ta đã đổi ba mươi lần bản thảo giúp anh ta, muốn ói luôn rồi, còn không bằng cô ta tự bắt tay vào viết.
Tên đàn ông phế vật này.
Mà tên ngốc này lại còn luôn có lý do, mỗi lần đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tại sao anh lại không thể viết như thế?"
"Tại sao lại vừa mở đầu không thích hợp xuất hiện quá nhiều nhân vật?"
"Nhưng anh chỉ muốn viết như thế."
"Nam chính? Nam chính chỉ cần anh ta có vận khí tốt là được!"...
"Khương Lôi Ngạn, anh đừng viết tiểu thuyết nữa, anh viết tiểu thuyết tra tấn ai đây? Anh cứ thành thật kiểm tra lỗi chính tả cho em đi!"
"Được, anh nghe theo em hết." Thật ra Khương Lôi Ngạn đối với những tiểu thuyết tình yêu mà Liễu Nhược Phiên viết cũng không có cách nào cảm thấy hứng thú, nhưng mà anh ta vẫn rất để ý: "Ai, cái tên Nam chính này của em, cũng quá ngu ngốc rồi? Tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế chứ?"
"Anh ta làm ra những chuyện này, quả thực không phải là đàn ông!"
"Tại sao em lại để Nữ chính thích loại người này."
"Dựa vào cái gì mà Nữ chính phải chịu khổ nhiều như vậy mà cô ta còn có thể tha thứ cho anh ta chứ? Nếu anh mà là cô ta thì anh sẽ tranh thủ thời gian một đao chơi chết anh ta!"
"Đây không phải là thế giới võ hiệp đao quang kiếm ảnh sao? Nhanh, chơi chết anh ta đi! cái loại đàn ông gì đây chứ?!"
Liễu Nhược Phiên: "Chuyện này..."
Anh đọc tiểu thuyết, thay bản thân vào nữ chính hả?
"Em không thể viết truyện nào mà một nam một nữ sinh hoạt vui vẻ sao? Cái chuyện thâm cừu đại hận này, anh cũng cảm thấy tê cả da đầu."
"Có thể viết an ổn một chút có được hay không, lúc này mới cách bao nhiêu chữ chứ, tại sao lại cãi nhau, tại sao lại hiểu lầm, không phải, ngay cả chuyện này cũng thể hiểu lầm sao? Nói ra rõ ràng không được hả?"
...
"Phiên Phiên, tại sao em có thể để nữ chính thích một người như vậy chứ? Ánh mắt của cô ta như nào vậy? Cái này không giống em chút nào cả!"
Lúc này Liễu Nhược Phiên liếc anh ta một cái, ra vẻ nói: "Em cũng có thể thích anh thì nữ chính thích người như vậy, chẳng lẽ rất lạ sao? Rất lạ sao?"
Khương Lôi Ngạn: "Nhưng mà anh là một người đàn ông tốt! Em thích anh nhất định không sai đâu."
...
Hai người còn chưa kịp nói chuyện cưới gả, bởi vì viết tiểu thuyết mà kết duyên, suýt chút nữa lại vì viết tiểu thuyết mà ầm ĩ đổ vỡ, Liễu Nhược Phiên cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, Khương Lôi Ngạn lại kiên trì cho rằng những nhân vật này quá mức không thể nói lý...
Hai người bên trong bộ biên tập ầm ĩ huyên náo, ban biên tập có thêm một Triệu Thanh Thanh ở ngay bên cạnh xem trò vui, Triệu Thanh Thanh tranh thủ gọi điện thoại, gọi Tô Hiểu Mạn qua đây cùng nhau nghe náo nhiệt.
" Anh hai Khương có mấy câu nói cũng rất đúng."
"Chị nói là câu ‘tại sao nữ chính lại yêu một người đàn ông như thế’ hả?"
"Chẳng có cách nào, tiểu thuyết mà, chị để yên thì không có nghĩa gì cả, ai muốn đọc truyện về một đôi vợ chồng già mỗi ngày bình thản như nước anh anh em em chứ."
"Chính là cái loại giết ngươi cả nhà, diệt ngươi toàn tộc này mới mang lại cảm giác kích thích, Hiểu Mạn, chị nói xem có phải không?" Triệu Thanh Thanh quay sang hỏi Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn: "..." Cái này cũng để tránh quá mức tam quan bất chính.
Đúng thật, lẫn nhau thâm cừu đại hận, nhân vật sức kéo đủ.
"Thanh Thanh, em nói đúng." Tô Hiểu Mạn không viết tiểu thuyết, không thể nào hiểu được.
"Hiểu Mạn, có lẽ chị không cảm giác được loại cảm xúc mãnh liệt này, dù sao chúng ta cũng không phải nam nữ chính trong tiểu thuyết, chị với anh Tạ nhà chị lại là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, dáng vẻ ngày thường cũng rất đẹp, một người thông minh, một người khác lại là thiên tài, cho dù là mời đi làm nam nữ chính cũng đủ tư cách, nhưng mà hai người bọn chị... Bọn chị có bao giờ cãi nhau không?"
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: "Thi thoảng có."
"Chưa bao giờ nhìn thấy anh Tạ nổi nóng với chị hết đó, cũng chưa thấy chị phàn nàn anh Tạ bao giờ cả."
"Cho nên nếu mà hai ngươi làm nam nữ chính, khẳng định là không đủ tư cách đâu, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một đôi nam phụ nữ phụ thôi."
Tô Hiểu Mạn: "... Chị với anh ấy cùng lắm cũng chỉ làm người qua đường thôi." Cũng có thể là là vợ chồng nhân vật phản diện.
"Đều là con cái của cha mẹ, cái kia còn có bao nhiêu ầm ầm sóng dậy đời sống tình cảm."
"Chị nhìn xem anh hai và Nhược Phiên vẫn còn đang ầm ĩ kìa."
"Em sắp cười chết rồi..."
"Các cô bưng hạt dưa nước trà ra..."
Bởi vì anh hai Khương thực sự quá mức "Diệu ngữ liên tiếp", ban biên tập dứt khoát mở cho anh một chuyên mục Khương Lão Nhị phê bình tiểu thuyết.
Tuyết rơi đầy đường, từng sân nhà phủ một lớp tuyết trắng, ngoài đường vắng bóng người đi, từng đợt gió thổi lạnh buốt, mọi người đi trên đường đội mũ phớt, đeo khăn quàng cổ chạy vội vàng theo các ngõ ngách.
Giữa trời mùa đông giá rét này, không ai muốn ở bên ngoài chờ đợi lâu.
Chúc Minh Cường thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng ở cửa hàng muốn mua một cuốn tạp chí « cỏ dại » mới, ông chủ đưa sách ra, anh ta một tay tiếp nhận một tay kia đưa tiền, có lẻ số tiền anh ta đã trả đủ, tất nhiên giá tiền là bao nhiêu trong lòng anh hiểu rõ.
"Ông chủ, hình như sách lần này dày hơn những lần trước."
Ông chủ tiệm chà xát đôi tay, cười tủm tỉm trả lời: "Đúng vậy, hôm nay mọi người đến mua toàn nói vậy, cậu vào sưởi ấm một chút không?"
Chúc Minh Cường nhìn vào trong tiệm, hai ba người đang ngồi trước chậu than, cầm cuốn sách đọc cẩn thận, anh ta và ông lão đứng nói chuyện bên ngoài, ba người cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là cúi đầu đọc sách không rời mắt, người bên trái xem trang sách còn dày, bên phải còn rất mỏng, có vẻ lát nửa cuốn sách sẽ được xem hết, không biết phải ngồi bao lâu.
"Cảm ơn ông chủ, mua xong rồi tôi phải trở về." Nếu không phải háo hức xem nội dung của phần sau, Chúc Minh Cường cũng không đến mức vội vã đạp tuyết đến mua sách, đè lại cảm xúc nôn nao trong lòng, anh ta hít sâu một hơi thật sâu, quyết định về nhà lại xem.
Bước chân anh ta đi vội vã trên đường, đôi ủng bông giẫm trên nền tuyết mịn, âm thanh nặng nề hơn lúc nào không hay.
Chúc Minh Cường bước vào nhà, anh ta trực tiếp vào phòng bếp, còn chưa kịp quét lớp tuyết trắng đọng lại trên áo, anh ta ngồi xổm ở trước bếp lửa lật cuốn sách trong tay ra, ngọn lửa chiếu sáng khắp căn phòng, làm đôi tay đông cứng ấm áp một chút.
Anh ta tìm theo phần mục lục, trực tiếp lật đến trang của cuốn « bầu trời đầy sao », đọc từng chữ một, cho dù đọc chậm đến mức nào, nó cũng dừng lại đột ngột giữa những đoạn cao trào. Lật sang trang tiếp theo, nó đã một nội dung khác, anh ta trong lòng cảm thấy mất mát.
Chu Minh Cường bỗng nhiên lạnh cả cổ, sau đó anh ta chợt nhận ra tuyết trên vai đã tan hết, cổ áo đang ướt đẫm, khi gió thổi qua hơi lạnh như băng thấm vào tận xương tủy.