"Tuyệt đối không phải."
Tạ Minh Đồ một hơi bác bỏ, là tác giả tiểu thuyết, anh có quyền giải thích tất cả, kiên quyết phủ nhận việc tướng quân anh minh thần võ trong sách là dựa theo hình tượng của anh hai Khương Lôi Ngạn để viết.
"Anh không tin, anh không tin. Em trai à, rõ ràng em dùng hình tượng của anh mà lại còn không thừa nhận, em nhìn lại cảnh đánh nhau này đi, có giống tình cảnh lần đầu tiên hai anh em chúng ta gặp mặt không."
"Hơn nữa người tướng quân này không phải cũng xếp hạng hai trong nhà sao?"
...
"Không có nguyên hình, đây chỉ là một nhân vật phổ thông mà thôi."
"Có, em trai à, em rất không thành thật!"
...
Hai anh em cứ như vậy ầm ĩ hết cả nhà, Tô Hiểu Mạn ôm lấy Dao Dao ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết im lặng.
"Mẹ ơi, bác hai và ba ba đang cãi nhau về chuyện gì vậy?" Tiểu Dao Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn về phía mẹ mình.
Tô Hiểu Mạn xoa đầu cô bé: "Hai người bọn họ đang rảnh quá không có việc gì làm thôi."
Chỉ mỗi chuyện này... Có cần tranh luận lâu như vậy không?
Nghe hai người bọn họ nhao nhao đã hơn nửa ngày, Tô Hiểu Mạn không nhịn được lên tiếng nói:
"Anh hai, chẳng lẽ anh không nhìn ra nữ chính Tô Tô là dựa theo em để viết sao."
Khương Lôi Ngạn lơ ngơ: "Thật sao? Em dâu, tại sao anh không nhìn ra? Cái người họ Tô gì đó trong này? Cô ta giống em hả?"
"Anh lại cứ nghĩ rằng cô ta là tinh tế buôn bán vũ khí gì đó?"
"Chẳng lẽ cô ta không phải là nhân vật phản diện sao? Cô ta là nữ chính hả? Vì sao mỗi lần khi nam chính bị thương thì mới xuất hiện? Anh còn đang nghi ngờ cô ta có mưu đồ gì đó cơ, em nói thử xem có khi nào thật ra cô ta mới là nhân vật phản diện phía sau màn không?"
"Chắc chắn cô ta phải có một âm mưu lớn gì đó."
Tô Hiểu Mạn: "..." Cảnh giới đọc sách của anh hai không giống với mấy người bình thường như chúng ta lắm.Tạ Minh Đồ cười lạnh một tiếng: "Nhìn xem, đúng là chỉ có anh hai mắt mù tâm mù."
Gần như là Khương Lôi Ngạn muốn nhảy dựng lên: "Em nói ai mắt mù tâm mù? Em nói Tô Tô là Hiểu Mạn? Là cô gái em yêu nhất? thế thì tại sao em lại viết cô ấy thành một người tâm cơ thâm trầm như thế, nơi này thò một chân vào, nơi đó trộn lẫn một chân, ai mà không nghi ngờ cô ta là người bày chuyện ở phía sau màn cơ chứ?"
"Nam chính là một tên tiểu tử nghèo như vậy tại sao đang yên đang lành lại có một cô gái vừa có tiền có gia thế lại xinh đẹp lại đối xử với anh ta tốt như vậy?! Chẳng lẽ không phải do cô ta có mưu đồ làm loạn sao? Nhất định là cô ta muốn đào được bí mật trên người nam chính."
"Vẫn may nam chính vẫn còn có chút thông minh, không nói cho cô ta về chuyện Chip."
"Một người nếu vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, muốn em buông lỏng phòng bị trong lòng, đầu tiên phải hoài nghi cô ta là gián điệp."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Logic này hình như còn có cảm giác hợp lý một cách kỳ quái, nhưng nam nữ chính không phải thích nhau sao?
"Mạn Mạn đương nhiên sẽ tốt với em, anh còn chưa có vợ đâu, đáng đời anh không hiểu mấy chuyện như này, ngày mai em sẽ viết nam chính nói cho Tô Tô về chuyện Chip."
Tô Hiểu Mạn vội vàng khuyên nhủ: "Anh đừng xúc động quá mà viết kịch bản linh tinh."
Khương Lôi Ngạn: "Em tăng chức vị của tướng quân kia lên một chút nữa đi."
Tạ Minh Đồ: "Ngày mai em sẽ để anh ta ở trên chiến trường hành tinh liên kết anh dũng chịu chết."
Khương Lôi Ngạn buông tay: "Chết cũng là vì trung với nước."
Tạ Minh Đồ: "Lại để cho anh ta được cứu sống nhưng mà tàn phế."
Khương Lôi Ngạn: "Không quan trọng."
"Anh ta âm thầm đầu hàng địch."
"Em trai à, em thèm đòn đúng không hả?"
...
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, ôm Dao Dao ra ngoài, không để ý hai anh em bọn họ nữa, kệ cho bọn họ tiếp tục ầm ĩ.
Sau khi hai anh em nhà này ẫm ĩ một trận xong, kết quả là Khương Lôi Ngạn nói mình cũng muốn tự viết tiểu thuyết.
Lúc cả nhà bọn họ đang ăn bữa cơm đoàn viên, Khương Lôi Ngạn tuyên bố mình muốn viết tiểu thuyết, ông nội Khương bà nội Khương và hai đứa nhóc tất cả đều nhìn về phía anh ta.
"Em trai cũng có thể viết, tại sao con lại không thể viết chứ?"
"Chờ đến khi con viết, sẽ viết em trai thành trùm phản diện phía sau màn."
Tạ Minh Đồ đang ăn cơm, đối với việc mình sắp trở thành trùm phản diện vô cùng thờ ơ, còn gắp thức ăn cho nàng dâu nhà mình và con gái nhỏ Dao Dao.
Tô Hiểu Mạn: "... Anh hai, anh đúng là nói trúng tim đen nha!"
Nếu như không phải lúc này Khương Lôi Ngạn đột nhiên nhắc đến, Tô Hiểu Mạn cũng suýt chút nữa quên, đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ, nguyên bản vẫn đang là trùm phản diện.
Tạ Minh Đồ: "Nói trúng tim đen???!!!"
Khương Lôi Ngạn: "?! Em dâu, em có ý gì?"
Ông nội Khương và Bà nội Khương: "??!!"
Tạ Nghiễn và Tạ Dao: "... Mẹ ơi?"
Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tô Hiểu Mạn bị nước miếng của mình làm sặc một cái, cô xoa xoa mặt mình, cười nói: "Em nói là, bây giờ không phải nhân vật chính của rất nhiều tiểu thuyết đều phải chất phác trung thực ngu dại, lại còn dễ dàng bị lừa, nhưng hết lần này tới lần khác vận khí của anh ta lại rất tốt, kẻ địch có bẫy anh ta như nào đi nữa thì vận khí của anh ta vẫn rất tốt."
"Mà anh Tiểu Đồ của chúng ta thông minh như vậy, ngay cả khi ở trong sách cũng chỉ có thể làm nhân vật phản diện, nhân vật chính cũng không có ai thông minh như vậy."
Người thông minh làm nhân vật chính, không tiện cho độc giả thay bản thân vào.
Khương Lôi Ngạn: "Cách nói này của em dâu... Cũng khiến cho anh không muốn cho em trai làm nhân vật phản diện nữa."
"Chẳng qua em nói chuyện này đúng là rất có ý đúng nha, viết một nhân vật chính vừa nát lại ngốc hết nhưng lần này tới lần khác vận khí tốt, để anh ta xếp thứ hai, lại sắp xếp cho anh ta một người anh trai, anh trai của anh ta rất thông minh, bộ dáng lại còn rất đẹp đẹp, nhưng anh ta lại không có may mắn, tính toán xảo diệu như nào cũng không lại được người có vận khí tốt? mọi người cảm thấy kịch bản này thế nào?"
Câu nói này còn xen thêm giọng điệu chế nhạo khiên cho Ông nội Khương và Bà nội Khương lắc đầu.
Tô Hiểu Mạn cũng không biết câu nói này của anh hai Khương cuối cùng là bôi đen ai nữa.
Tạ Minh Đồ: "Anh viết đi, em chờ xem."
"Em yên tâm đi, nhất định anh sẽ viết." Khương Lôi Ngạn vỗ bàn một cái đưa ra quyết định: "Đến lúc đó cho sắp xếp cho anh trai của nhân vật chính một nàng dâu xinh đẹp thông minh."
Tô Hiểu Mạn: "..."
Nói đến mức cô cũng muốn nhìn thử xem ở trong mắt anh hai, đệ tử của hắn muội đến cùng là dạng gì.
"Anh còn muốn viết anh ta sợ vợ."
"Sợ nàng dâu."
Tạ Minh Đồ buông xuống bát đũa: "Anh viết đi!"
Lúc này Khương Lôi Ngạn đúng là có hùng tâm tráng chí, ngày thứ hai liền chạy đến ban biên tập Cỏ Dại, một là muốn nhìn bản thảo, hai là muốn học tập với biên tập, học cách viết tiểu thuyết như thế nào, thậm chí anh ta còn đã phác thảo xong tình tiết đại cương của tiểu thuyết rồi.
Sau khi Liễu Nhược Phiên biết anh ta là anh trai của bà chủ nhà mình thì cũng chiêu đãi vô cùng nhiệt tình, lại thêm chuyện em trai Tạ Minh Đồ của người ta viết tốt như vậy, cũng không khỏi tràn ngập chờ mong với anh trai của anh.
Nhưng mà sau khi cô ta xem xong tình tiết đại cương của Khương Lôi Ngạn, Liễu Nhược Phiên ngơ ra một lúc.
Liễu Nhược Phiên cảm thấy: "Anh Khương ơi, chỉ sợ anh còn phải suy nghĩ lại một chút."
"Suy nghĩ lại? Vì sao chứ?"
"Viết tiểu thuyết đó."
"Em gái Liễu à, em dạy anh được không."
...
Chuyện này một tới hai đi, cuối cùng tiểu thuyết của Khương Lôi Ngạn không được viết ra, nhưng mà lại có manh mối khác, Tô Hiểu Mạn phát hiện hình như hai người này đang yêu đương vụng trộm thì phải.
Vẫn là Triệu Thanh Thanh phát hiện ra trước: "Anh hai chị với đồng chí Tiểu Liễu không bình thường."
Tô Hiểu Mạn: "Phát hiện."
Hai người này vậy mà lại yêu đương vụng trộm, rõ ràng anh hai nói là muốn đi học viết tiểu thuyết, lại thông đồng đến cả chủ biên.
Tình cảm của anh hai cuối cùng có chốn về rồi.