“Mạn Mạn Mạn Thảo, nhất có tính dẻo!” Liễu Phiên Nhiên làm cái thủ thế cố lên với cô.
“Chị Hiểu Mạn, chị phải giám sát anh Tạ giục anh ấy đưa bản thảo, em thấy cái bản thảo mấy vạn chữ này cũng đủ cho tháng sau của chúng ta.”
“Em cầm đi trước nhé.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Chị lo lắng anh ấy sẽ hỏng đuôi.”
Liễu Phiên Nhiên: “Cái gì?”
“Đầu voi đuôi chuột.”
“Phải tin tưởng anh Tạ chứ chị Hiểu Mạn!”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm đúng vậy, sao cô lại có thể không tin tên Tạ Cẩu Tử nhà cô được, rõ ràng hiện tại người Tạ Daoã quy hoạch hoàn hảo, mỗi ngày 3000 từ, trên đường tan tầm suy nghĩ xong tình tiết, trở về đánh chữ lạch cạch mười phút là xong, một tháng chín vạn ch, với anh mà nói cũng chẳng có áp lực gì.
Vậy như vậy đi, cũng không biết gia hỏa này có thể viết liên tục trong thời gian bao lâu?
Tô Hiểu Mạn còn đem bản thảo của Tạ Minh Đồ in ra mấy phần cho ông bà nội Khương và thầy Quan xem, gia hỏa này được, kết quả các trưởng bối cũng đọc tới nghiện luôn, thuyết minh đồng chí Tiểu Đồ viết cái gì nhiệt huyết thiếu niên lang bạt tinh tế thật sự thực hấp dẫn người đọc.
Đọc cho mấy đứa trẻ bọn Tạ Nghiên nghe, bọn nhỏ cũng rất thích câu chuyện này, ngoan ngoãn vây quanh lại nghe đọc truyện.
Toàn bộ già trẻ đều mong ngóng.
“Cha ơi, con cũng muốn lái phi thuyền vũ trụ!”
…
Bên chỗ Liễu Phiên Nhiên thật sự tính toán đem câu chuyện Tạ Minh Đồ viết này ra nhập vào kì tiếp theo của Mạn Thảo, còn nói kì tiếp theo phải in hai mươi trang, hỏi Tô Hiểu Mạn muốn biết bút danh của Tạ Minh Đồ.
“Là để chân dung? Hay là muốn để bút danh nào khác?”
“Để bút danh đi.”
Tô Hiểu Mạn chạy về hỏi Tạ Minh Đồ tính toán lấy bút danh gì cho mình, sau khi Tạ Minh Đồ lặng lẽ nhìn cô một lúc, nghiêm trang nói ra suy nghĩ của chính mình:
— Con thỏ ăn cỏ.
Tô Hiểu Mạn từ chối kế hoạch của anh một cách tàn nhẫn.Không thể gọi là “Con thỏ ăn cỏ” được, gọi gần giống là “Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang”.
Tạ Minh Đồ mặc dù rất thất vọng, nhưng cũng không có biện pháp: “Vậy gọi là con thỏ chỉ ăn cỏ gần hang.”
“Anh phải lấy tên ăn cỏ mới được có phải hay không, không được lấy tên này!” Trên mặt Tô Hiểu Mạn đỏ bừng, những sở thích nho nhỏ của hai vợ chồng, chưa có riêng tư đã công khai ra ngoài, chờ về sau bị phát hiện ra cô thật sự không có mặt mũi đi ra ngoài.
“Vợ, vậy bây giờ gọi là gì?”
Tô Hiểu Mạn đành phải tùy tiện cho anh lấy bút danh đơn giản “Tiểu Thỏ”, Tạ Minh Đồ không đáp ứng, bắt buộc phải là “Tiểu Thỏ” nhiều hơn vài nét bút, biến thành “Tiểu Thố”.
“Vậy kêu Tiểu Thố.”
Tô Hiểu Mạn không có ý kiến, ít nhất cái tên hiện tại đơn giản hơn rất nhiều.
Tô Hiểu Mạn đem bút danh này nói cho Liễu Phiên Nhiên, và thu hoạch được những ánh mắt của người ăn dưa đầy ẩn ý, Thanh Thanh là chồn ăn dưa thì lại càng thích thú hơn.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tạ Minh Đồ viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tinh tế 《 sao trời 》 đăng ở tạp chí《 Mạn Thảo 》, chỉ mới đăng mấy vạn từ mà đã trở nên nổi tiếng, ngay cả những người trong đơn vị Tạ Minh Đồ, có một ít người mua tạp chí này cho mọi người xem, còn thảo luận tác giả: “Có kiến thức chuyên môn khá vững chắc, có phải hay không là đồng nghiệp của chúng ta?”
“Cũng không rõ, nhưng nội dung viết thật hay.”
“Khi nào có số tiếp theo? Tôi cũng phải đi mua một quyển.”
……
Tạ Minh Đồ nghe thảo luận, anh chỉ yên lặng không nói lời nào, mỗi ngày về nhà viết xong 3000 từ, không ít cũng không nhiều, chỉ là vừa vặn ở trong phạm vi 3000 từ.
Cho nên Tô Hiểu Mạn vô cùng ngưỡng mộ anh, nghĩ thầm người này năng lực tự khống chế khiến người xem lau mắt mà nhìn.
Cuốn sách《 sao trời 》trở nên nổi tiếng và bút danh Tiểu Thố cũng trở nên nổi tiếng, nhiều người đang đoán xem tác giả là nam hay nữ. Kiến thức trong tác phẩm chính xác, viết vô cùng nhiệt huyết, cách hành văn giống như là nam nhân, chỉ là tên Tiểu Thố, nghe lại giống là nữ.
Rất nhiều người gửi thư đến ban biên tập, có một số khen ngợi, có bàn luận cốt truyện, cũng có tò mò thân phận của Tiểu Thố…… Hơn nửa người đọc gửi thư, nội dung đều nói về Tiểu Thố, 《 Mạn Thảo 》 doanh số liên tục tăng lên.
《 Mạn Thảo 》 doanh số tăng nhanh, không ít người nhìn ghen tị, lúc này lại xuất hiện một số nhà tạp chí tập san bắt đầu đăng các bài chuyện xưa, trong đó có một tòa báo còn cố ý đào tác giả《 Mạn Thảo 》, thậm chí còn đào “Tiểu thố”.
Đi vào một nhà hàng sang trọng, Tạ Minh Đồ nói chuyện hứng thú với mọi người, người ba hoa rất nhiều, như là mời cậu tới tạp chí chúng ta, ông chủ hứa hẹn, ngay lúc đó Tô Hiểu Mạn cũng ở một bên, khóe miệng cười nhả, đổ trà cho hai người.
“Chị dâu, chị nói đúng không?”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tạ Minh Đồ liền nói với hắn “Ta suy xét suy xét”, sau khi ăn miễn phí một bữa cơm, mang theo vợ đi về nhà.
Sau khi trở về, Tô Hiểu Mạn nhéo lỗ tai anh: “Thế nào, anh còn muốn đi tạp chí khác?”
Tạ Minh Đồ vội vàng cẩn thận cười làm lành, ôm lấy vợ: “Không dám không dám.”
“Đùa với anh ta.”
“Tiểu Thố vĩnh viễn là của Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, sau lại vui vẻ mà cười, đuổi theo túm tóc Tạ Minh Đồ.
“Anh có thể sửa lại cốt truyện không, con thỏ khốn nạn này!!!”
Chỉ cần nghĩ đến nội dung mà Tạ Minh Đồ viết, Tô Hiểu Mạn chán nản che lại trán, sự thật chứng minh, cô đáng giá quá cao Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ.
Anh chàng này viết tiểu thuyết những ngày đầu còn tốt, cốt truyện lôi cuốn ở những đoạn chính, nhưng sau khi viết 30 vạn từ, đem sự ngu ngốc của chính mình bại lộ hoàn toàn.
Con thỏ hoang này hoàn toàn không viết những đoạn tình cảm của nam nữ chính.
Anh chàng này viết về tình cảm rất tệ, cố tình lại là viết giỏi và rất thích viết, một bộ sách về nhiệt huyết của chàng trai lại bị anh viết thành cái……
Ngay khi nam chính xuất hiện bên cạnh nữ chính, cả người giống như bị buff cho choáng váng.
Nếu bảo Tô Hiểu Mạn đánh giá phần viết tình cảm của Tạ Minh Đồ, đó chính là giông bão kéo tới, vô cùng thảm.
“Anh xóa đi tình cảm của nữ chính, làm nam chính cô độc cả đời, như vậy cũng không ảnh hưởng cốt truyện.”
Tạ Cẩu Tử nhất định không xóa nữ chính.
……
Để cho Tô Hiểu Mạn không thể chịu đựng được chính là, nữ chính rõ ràng viết giống như cô, nam chính đối với nữ chính si tình, thâm tình, nguyện ý vì cô trả giá hết thảy…… Thẳng nam viết cẩu huyết ngọt ngào sủng ái, má ơi.
Tô Hiểu Mạn xem đến da đầu tê dại.
Vừa xấu hổ lại ngọt ngào.
Xem xong tóc cô đều phải rụng một đống, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể đào ra cái tầng hầm.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy một trong những chuyện hối hận nhất của đời này, chính là để Tạ Minh Đồ viết tiểu thuyết, chỉ mỗi viết tiểu thuyết còn không sao, cô hối hận khi anh chỉ viết phần mở đầu đã liền đưa cho Liễu Phiên Nhiên đăng lên tạp chí.
Nội dung ở đoạn sau cô cảm thấy xấu hổ và muốn xóa nó đi.
Nhóm Liễu Phiên Nhiên và Triệu Thanh Thanh lại ở một bên khuyên cô:
“Thật ra viết cũng không tệ lắm.”
“Chị nên mang mắt kính để xem nội dung anh Tạ viết.”
“Chị nhìn những bức thư của độc giả đi, nhiều người nói cảm động vì tình yêu của nam nữ chính.”
Tô Hiểu Mạn che mặt, nghĩ thầm vẫn là người ở thời đại này đơn thuần sao? Chưa trải qua nhiều vấn đề về tình yêu.
Hay là, đàn ông ở phương diện tình cảm đều là như vậy.
“Tiểu Thố chắc chắn là nam.”
“Nam chính đối với nữ chính không thể hiểu được thâm tình?”
……
Sau cùng, Tô Hiểu Mạn đã bất chấp tất cả, nỗ lực cho chính mình tẩy não, cô không quen biết tác giả cuốn sách này, nữ chính cũng không phải cô, đem chính mình tẩy não thành một người qua đường, cuối cùng cũng có thể một lần nữa đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng giữa các vì sao mà Tạ Cẩu Tử viết..
Miễn là không thay thế nữ chính thành chính mình, nó thực sự được viết khá tốt.
Cô cũng muốn anh chàng này!
Tuy nhiên, trên thực tế, cô đã có nhân vật nam chính này, hoặc cô đã có nhân vật nam chính trong quá khứ. Nhân vật nam chính trong cuốn sách giống như anh lúc mới tòng quân, lông mày khó che giấu được sự non nớt, có khí phách hiên ngang nhưng cũng có chí khí của một người đàn ông. Trước mặt người phụ nữ mình thích, anh dại khờ và ngốc nghếch, lúc nào cũng nóng lòng muốn bám lấy cô mà gọi cô là Mạn Mạn.
Anh xem cô như báu vật và thích nhìn trộm cô khi cô đang ngủ, chẳng sợ đem một sợi tóc của cô cầm trên tay trộm hôn một chút, đều có thể làm anh vui vẻ thật lâu……
……