Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

chương 529-530

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Thanh Thanh ở bên kia lúc la lúc hét, mà Tô Hiểu Mạn và Liễu Phiên Nhiên ngồi ở bên cạnh trên sô pha, cười lắc lắc đầu.

“Chồng cô nói cũng muốn viết sách ư?” Liễu Phiên Nhiên tò mò hỏi cô.

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Chính anh ấy thuận miệng nói muốn viết, sau đó tôi liền xúi giục anh ấy, còn không biết anh ấy có thể viết ra cái cái gì được.”

Liễu Phiên Nhiên cười trộm: “Chờ xem tác phẩm lớn người đàn ông nhà cô viết ra, là tiểu thuyết võ hiệp sao? Vẫn là tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn?”

“Đều không phải.” Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Là Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tôi bảo anh ấy viết cho tôi cái gì mà tinh tế đại chiến, lái phi thuyền vũ trụ linh tinh gì đó.”

Liễu Phiên Nhiên: “……”

“Này…… Này cũng không tồi nhỉ.”

Tô Hiểu Mạn buông tay: “Có lẽ anh ấy cũng không thể viết ra được bao nhiêu chữ cả, tiểu thuyết của anh ấy cũng đã thai chết trong bụng.”

Tô Hiểu Mạn tự nhiên cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng đối với đồng chí Tiểu Đồ nhà mình.

Năm đó có thể viết thư tình thành như vậy, toàn thân trên dưới của gia hỏa này không có một cái tế bào văn nghệ nào cả.

Gia hỏa này còn có thể viết tiểu thuyết?

Chắc văn anh viết ra không kém mấy bài thực nghiệm số liệu hay báo cáo lắm đâu.

*

Không mấy ngày, 《 Mạn Thảo 》 phát hành nguyệt san, mà theo bán nguyệt san không giống nhau chính là, phần này lấy tiểu thuyết tình cảm làm chủ, viết chính là tình yêu nam nữ vui buồn lẫn lộn.

Doanh số cũng không có bán tốt như nửa tháng trước, lại cũng rất nổi tiếng ở bên phụ nữ.

Toàn là những câu chuyện tình yêu triền miên lâm li.

Trong đó có mấy cái đều lấy bi kịch làm kết cục, lừa của Tô Hiểu Mạn không ít nước mắt, cô cầm phần tạp chí này về đi cho Tạ Minh Đồ xem, Tạ Minh Đồ không hứng thú lắm, xem xong cũng không có cảm xúc gì.

Mà là hỏi……

“Vì cái gì tự dưng nữ chính chết không thể hiểu được như thế?”—— này thật đúng là cái vấn đề đến từ linh hồn.

Đúng vậy, vì cái gì nữ chính chết đột ngột một cách khó hiểu như thế chứ?

Tô Hiểu Mạn: “……”

Bởi vì đây là kịch bản thịnh hành thời xưa đó, bị bệnh nan y, mất trí nhớ, tai nạn xe cộ, tình một đêm mang cầu chạy, bá đạo giáo bá yêu tôi…… Vân vân, có chút kịch bản tạm thời còn không thể thịnh hành ở thời đại này được.

Tỷ như tai nạn xe cộ gì đó, lúc này ;lấy đâu ra nhiều tai nạn xe cộ chứ?

Đi xe đạp xong bị tai nạn xe cộ ư?

Nếu vậy chẳng lẽ có thể đâm người ta mất trí nhớ?

Còn cái tình một đêm, mang cầu chạy…… Tựa hồ còn lại phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa, còn có cái gì mommy thiên tài bảo bối, sinh một đôi song sinh còn hiểu ý lẫn nhau tự cảm ứng được, có một số văn kiện quan trọng gửi qua cho anh em của mình thông qua cảm ứng đó.

Này đó rất là thần kỳ.

Còn có cái đề tài xuyên không này nữa, cũng không biết lúc này viết truyện xuyên qua và trọng sinh linh tinh, có thể hót lên ở trên tạp chí hay không?

Có lẽ còn phải chờ tới thời đại internet sau này, lúc này mọi người càng thích mấy bộ truyện kiểu này hơn một chút.

*

Tạ Minh Đồ nói phải viết cho cô tiểu thuyết huyễn khoa học chính quy, thật đúng là anh tự thể nghiệm rồi dựa vào đó mà làm, mỗi ngày ở gõ lạch lạch lạch cạch ở máy đánh chữ hồi lâu, mười phút sau, anh nói chính mình viết xong rồi.

Tô Hiểu Mạn vô cùng hồ nghi, nghĩ thầm gia hỏa này sẽ không phải là làm bộ làm tịch ngồi trước máy đánh chữ đi? cô xem các tác giả của các tiểu thuyết khác sáng tác, đều là ngày nào cũng vắt hết óc, vì nghĩ tình tiết, tóc đều sắp rụng hết.

Mà cái tên cẩu tử thối này, liền cứ lạch lạch lạch lạch đánh chữ mười tới hai mươi phút, anh liền nói bản thân mình đã xong?

“Thật có lệ.”

Tô Hiểu Mạn vô cùng tò mò cái tên cẩu tử thối này rốt cuộc viết cái gì, chẳng qua Tạ Minh Đồ tạm thời còn không cho cô xem, chỉ nói: “Hiện tại còn không triển khai được truyện xưa, chờ anh viết được ba vạn chữ, sẽ đưa Mạn Mạn xem.”

Tô Hiểu Mạn ôm ngực, mười phần bình tĩnh hỏi anh: “Mỗi ngày anh viết được nhiều hay ít?”

Tạ Minh Đồ: “ Mỗi ngày anh viết 3000 chữ, không nhiều một chữ cũng không ít đi một chữ.”

Trước khi anh dùng máy đánh chữ này, trong đầu anh đã có văn án tóm tắt của toàn bộ câu chuyện, chỉ còn chờ dùng máy chữ viết ra, thuận tiện lại một lần nữa kiểm tra nội dung một lần, mà cái quá trình này, chỉ cần hơn mười phút.

Coi như là mỗi ngày tăng thêm một mục hoạt động giải trí.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, hơn mười phút anh đã có thể vừa gõ vừa chỉnh sửa xong 3000 chữ, sao mà anh không lên trời luôn đi? Xem anh có thể liên tục được bao lâu? anh thật sự có thể viết xong một bộ tiểu thuyết sao?

Tô Hiểu Mạn rất là hoài nghi.

Không nghĩ tới cái tên Tạ Cẩu Tử này thật đúng là mỗi ngày lôi đả bất động mà đánh chữ mười mấy hai mươi phút, viết xong 3000 chữ anh nói, rồi sau đó tiếp tục đi cho bồ câu ăn, tựa hồ Tạ Minh Đồ cũng không để bụng lắm với chuyện bản thân mình đang viết tiểu thuyết.

Anh mới là bậc thầy quản lý thời gian chân chính.

Sau khi Viết xong, tình nguyện ôm vợ chính mình đi cho bồ câu ăn.

Mà Tô Hiểu Mạn đã chờ không được mười ngày, cô bức thiết muốn biết Tạ Minh Đồ đến tột cùng viết những thứ gì, tên cẩu nam nhân rốt cuộc có phải đang hù cô chơi hay không, vạn nhất mỗi ngày chỉ làm bộ làm tịch dạo một vòng trước máy đánh chữ, lại ăn không ngồi rồi chơi cùng với cô và các con, đây là hành vi của kẻ lừa đảo siêu cấp.

Cố ý chọc cô cho vui.

Cẩu nam nhân cẩu nam nhân cẩu nam nhân……

Tới ngày thứ bảy, Tô Hiểu Mạn không nhịn được nữa, miệng cứ niệm anh Tiểu Đồ dài anh Tiểu Đồ ngắn, dỗ dành lừa lọc anh cho mình xem thứ mà anh viết, đương nhiên là Tạ Minh Đồ không đáp ứng, Sau khi buổi tối Tô Hiểu Mạn bị bắt kí kết mấy hiệp định không bình đẳng, ngày hôm sau mới lấy được bản thảo truyện mà Tạ Minh Đồ viết.

Đã là ngày thứ bảy, Tạ Minh Đồ cũng viết được không sai biệt lắm hai vạn một ngàn chữ, xem như rất nhiều, Tô Hiểu Mạn nghiêm túc nhìn vài tờ, cô phát hiện cái tên Tạ Cẩu Tử này tựa hồ đang nghiêm túc viết tiểu thuyết.

Còn viết vô cùng lôi cuốn.

Anh thật sự nghe Tô Hiểu Mạn kiến nghị, viết một câu chuyện về thiếu niên tinh tế bần cùng lang bạt sao trời nhân tiện thăng cấp.

Hành văn mượt mà, tình tiết thoải mái, mang theo nhiệt huyết thiếu niên…… Hơn nữa toàn bộ hành trình không có hạt sạn nào, các loại giả thiết vô cùng thuyết phục.

Anh Cẩu Tử không bỏ dở, mỗi ngày anh sẽ viết 3000 chữ.

“?!!!!!!” sau khi Tô Hiểu Mạn xem xong, không chỉ có không thể tìm được điểm để đi trào phúng anh Cẩu Tử nhà bọn họ, còn bị cuốn theo mạch truyện.

Chương sau đâu chương sau đâu?

Cô muốn xem thiếu niên tinh tế của cô.

Tô Hiểu Mạn quấn lấy Tạ Minh Đồ đòi anh tiếp tục viết, anh nói chính mình sẽ không viết nhiều như vậy, mỗi ngày chỉ viết 3000 chữ để giết thời gian, Tô Hiểu Mạn thật muốn nhốt anh lại để viết tiểu thuyết.

Cô muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ làm người này kể tiếp cho nghe, nhưng mà lại cảm thấy nghe nói nào có thoải mái như đọc nguyên văn.

Chậc.

Lúc trước sao cô lại cho Tạ Cẩu Tử viết tiểu thuyết chứ? Hiện tại bản thân lọt hố rồi, không nghĩ tới tên Cẩu Tử thối này viết thư tình không đàng hoàng, đọc xong khiến người ta muốn chết, ai biết viết tiểu thuyết lại có thể đọc được cơ chứ?

Chẳng lẽ là do cô tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?

Sao mà cô tự dưng lại cảm thấy anh Cẩu Tử nhà mình viết tiểu thuyết khoa học còn khá là tốt?

Tô Hiểu Mạn cầm đi cho Liễu Phiên Nhiên xem, Liễu Phiên Nhiên cũng đọc tới nghiện, nhanh chóng hỏi: “Ai viết đây? bản thảo này cũng là gửi tới Mạn Thảo chúng ta sao?”

một đám gửi bài, chất lượng cũng quá cao.

“Viết hay lắm đói, không nghĩ tới còn có thể viết được tiểu thuyết về thế giới tương lai.”

“Nhìn là có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, sao mà mới có mấy vạn chữ chứ, giờ mới tới thời điểm mấu chốt thôi/.”

“Chị Hiểu Mạn, đây là ai viết?”

Tô Hiểu Mạn lạnh lạnh nói: “Người đàn ông nhà chị viết.”

Liễu Phiên Nhiên chấn kinh: “?!!!!!”

“Này cũng quá mạnh đi!!! Mau bảo anh ấy đưa bản thảo cho tạp chí chúng ta, em cảm thấy có thể trực tiếp đăng lên được!”

“ Tập san Tháng sau, sẽ đăng truyện của anh Tạ!”

Tô Hiểu Mạn: “?!!!! Trộn lẫn cái này Ở trong một đống tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn? Có thể có chút không hợp lắm hay không?”

“Không có không hợp, hoàn toàn thích hợp luôn, đây là câu chuyện rất hay đó, chỉ cần là một cuốn tiểu thuyết thú vị lại hay, đều có thể được đăng lên Mạn Thảo của chúng ta.”

Truyện Chữ Hay