Thậm chí Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn còn trắng trợn nói Nhị Ni, Tam Ni học không tốt, cả nhà chỉ có duy nhất Phúc Đoàn mới xứng đáng được đi học.
Có khi Phúc Đoàn chải đầu hoặc sau khi làm xong bài tập trên lớp là lại nhấp môi mỉm cười ha hả với Nhị Ni, Tam Ni.
Nhưng Nhị Ni, Tam Ni lại chẳng hề hay biết bởi vì tụi nhỏ chẳng thèm liếc mắt nhìn Phúc Đoàn lấy một cái.
Phúc Đoàn lại liếc mắt nhìn Sở Phong, trông thấy trên vở Sở Phong ngập tràn các ghi chú lại càng cười rộ lớn hơn.
Người chậm cần bắt đầu sớm? Nhưng mà sẽ hữu dụng sao?
Cô giáo trông thấy Phúc Đoàn đang cười ha ha thì nhíu mày lại, cái con bé Phúc Đoàn này thường xuyên thích ở lớp học giở trò cũng không sao.
Bởi vì thành tích của cô bé rất tốt cho nên mới có thể được giáo viên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng mà nếu như cô bé quấy rây đến những bạn khác đang học thì không ổn rồi.Cô giáo lập tức đặt sách giáo khoa xuống gọi Phúc Đoàn: "Sở Phúc, đi học đừng làm việc riêng, đừng đi quấy rầy người khác!" Cô giáo nghiêm khắc nói.
Tất cả mọi người đều quay qua nhìn Phúc Đoàn, Phúc Đoàn đỏ mặt, ngay sau đó còn có chút hận cô giáo này.
Cô giáo cũng nhìn ra được thần sắc trong mắt của cô bé, cô giáo kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục nói: "Phúc Đoàn, em đổi vị trí đến ngồi bên cạnh Văn Ngọc đi."
Cô giáo cũng không nói rõ vì sao, lúc Phúc Đoàn và các bạn học nam ngồi cùng nhau sẽ ảnh hưởng tới nhau rất nhiều. Cô giáo càng muốn Phúc Đoàn ngôi cạnh các bạn học nữ hơn, chỉ có như vậy mới tốt cho cả chính bản thân cô bé và những người khác.
Chỉ đáng tiếc Phúc Đoàn lại không cảm kích với việc đó.
Cô bé nhìn Văn Ngọc ở bên cạnh, Văn Ngọc ngồi ở hàng phía sau cô bé, Phúc Đoàn nói: "Cô giáo, em ngồi ở phía sau thì sẽ không nhìn thấy."
"Vậy em ngồi cùng với Trương Tiểu Mẫn đi."
"Cô giáo... Chỗ ngồi phía trước của Trương Tiểu Mẫn quá gần, em sợ em sẽ bị cận thị."
Không ít những bạn nam hay thích nghịch ngợm gây sự cười rộ lên, trông thấy giáo viên bị làm khó khiến bọn họ cảm thấy tâm trạng rất thấy, thậm chí còn cảm thấy Phúc Đoàn quá cừ.
Phúc Đoàn tiếp thu được tín hiệu mà trong lòng cũng có chút đắc ý.
Các bạn học nữ còn lại đều ngồi rất nghiêm chỉnh vì sợ cô giáo sẽ nổi giận. Cô giáo thờ dài một hơi, được rồi, cái kiểu người như Phúc Đoàn khiến cô giáo cũng không dám chuyển cô bé sang ngồi cùng những bạn học nữ khác.
Cô giáo lo lắng Phúc Đoàn sẽ dạy hư các bạn học nữ còn lại.
Cô giáo lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thế thì em cứ tiếp tục ngồi ở vị trí này đi."
Vốn dĩ cô giáo còn đang muốn đợi đến khi cô bé lên cấp hai sẽ khiến cho Phúc Đoàn trầm tĩnh lại nhưng xem ra hiện tại cũng không cần thiết nữa.
Hơn nữa cô giáo lại nhìn Phúc Đoàn, Nhị Ni, Tam Ni... Ba đứa nhỏ này ở cùng một nhà, lên cấp hai lại phải bỏ thêm một khoản tiền, có rất nhiều gia đình sẽ không cho các bé gái tiếp tục đi học nữa.
Hôm nay cô giáo sẽ đi đến từng nhà để thăm hỏi gia đình, vốn dĩ cô giáo còn đang muốn nhất định phải giành cho Phúc Đoàn một suất ở trường cấp hai nhưng hiện tại cô giáo lại lo lắng trong lòng Phúc Đoàn sẽ không ổn định nữa rồi. Dường như Phúc Đoàn trưởng thành rất sớm, đặc biệt là ở phương diện giao tiếp cùng các bạn học nam. Nếu như Phúc Đoàn học tập rồi lập tức gả chồng vậy thì chuyện học tập coi như cũng trắng tay.
Giáo viên nữ này cũng có tâm tư riêng, thay vì thế cô giáo lại càng muốn thấy sự nỗ lực của Nhị Ni, Tam Ni thông qua việc chăm chỉ học tập để thay đổi vận mệnh.
Hôm nay tới thăm hỏi gia đình cô giáo muốn đổi cách nói khác.
Lúc này quốc gia đã bắt đầu khôi phục lại kỳ thi đại học.
Tuy nhiên các bộ phận của đội sản xuất vẫn còn bần cùng lạc hậu cho nên tất cả các chính sách thúc đẩy đều phải trì hoãn lại một chút.