Hiện tại Sở Phong đã không còn quá mức thận trọng giống như khi còn nhỏ nữa, cô bé có thể quang minh chính đại bày tỏ suy nghĩ của chính mình.
Sở Phong lập tức nói với Niên Xuân Hoa: "Giáo viên nói con đường duy nhất của các cô gái không chỉ là gả chồng, Tam Ni cũng không tệ đến mức giống như bà nói."
Những người nói chuyện cùng Niên Xuân Hoa cũng gật đầu.
Tam Ni vẫn luôn đi theo mẹ đã đáng thương lắm rồi mà sao họ còn không biết xấu hổ nói Tam Ni như vậy chứ?
Niên Xuân Hoa ngập ngừng vài câu muốn mắng Sở Phong nhưng lại không dám.
Mấy năm nay cuộc sống của Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc càng ngày càng tốt lên, đến ngay cả Niên Xuân Hoa cũng không dám chọc bọn họ.
Cuối cùng Niên Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng: "Nó tốt sao? Từ trước tới nay đi thi chưa từng quá tám mươi, không biết có chỗ nào tốt đây!"
Cuối cùng bà ta lại chuyển lời nói lên đầu Nhị Ni: "Còn cả con nhóc chết tiệt Nhị Ni này nữa, học cái gì mà học đúng là lãng phí tiền của mà. Tao cũng không muốn nói đâu nhưng mà nhà ta cũng chỉ có Phúc Đoàn là có thành tích tốt thôi, chỉ có con bé đi học mới học vào được.”Quả thật thành tích của Nhị Ni không tốt bằng Phúc Đoàn.
Lúc này Sở Phong đã không còn nói chuyện với Niên Xuân Hoa nữa, cô bé ngàn vạn lần không thể nói chuyện quá lâu với loại người như Niên Xuân Hoa được.
Dù sao có nói bao nhiêu lần cũng không thể xoay chuyển được quan niệm của bà ta.
Thay vì mở miệng ra cãi nhau không bằng chân chính dành thời gian cho việc học tập còn hơn.
Vì thế Sở Phong cùng Sở Thâm đã cùng nhau lên kế hoạch quyết định bắt Đại Tráng, Nhị Ni, Tam Ni cùng nhau học tập.
Sở Phong phàn nàn: "Cũng không biết vì sao bà nội lại thích so sánh như vậy nhỉ? Không phân chia người ra làm năm bảy loại, không giãm đạp vài người là trong lòng không vui sao?"
Rõ ràng mỗi người đều có thể đi trên con đường riêng của chính mình vậy mà bà ta cứ thích phải đi so sánh với Phúc Đoàn.
Sở Thâm cũng nhịn không được mỉm cười: "Em gái, tính cách của bà ta chính là như vậy mà."
Có một số người rất kỳ lạ, ghét người có cười người không có, cũng không sợ mình kém mà chỉ sợ người khác tốt hơn mình.
Sở Phong nói: "Tóm lại nhất định phải bắt mọi người lại cùng nhau học tập."
Nếu không với cái tính thích đi so sánh của Niên Xuân Hoa như vậy sẽ đả kích tới lòng tự tin của tụi Nhị Ni, Tam Ni mất.
Sau khi Nhị Ni, Tam Ni và cả Đại Tráng đi vào nghe thấy Sở Phong và Sở Thâm nói ra mục đích thì cũng đau thương hạ quyết tâm phải học tập cho thật tốt.
Bọn họ đã chịu đủ việc bị phân biệt đối xử rồi.
Hiện giờ tất cả những sự đau khổ ấy sẽ hoá thành động lực để giúp bọn họ tiến lên phía trước.
Mấy đứa nhỏ đều cực kỳ nghiêm túc, hai giáo viên nhỏ Sở Phong và Sở Thâm cũng rất có thu hoạch, Sở Phong cũng càng hiểu sâu hơn đối với vấn đề gà thỏ trong cùng một chuồng, Sở Thâm cũng bớt đi vài phân không kiên nhẫn đối với môn ngữ văn.
Ánh mặt trời sáng ngời, mấy đứa nhỏ chụm đầu chuyên tâm học tập. Xung quanh bọn chúng là rau dền, là củi lửa, là hoàn cảnh gian khổ nhưng vẫn không thể diệt được quyết tâm của tụi nhỏ
Vì thế trong lúc Phúc Đoàn cùng các bạn nam khác trong trường đang chơi bắn bi, đang nghịch nước thì tụi Sở Phong lại đang học tập.
Lúc Phúc Đoàn đang tự biên tự diễn nói với những người khác rằng mình ưu tú hơn tụi nhỏ Sở Phong thì bọn chúng cũng vẫn đang học tập.
Bọn chúng không để ý đến chuyện bên ngoài mà chỉ một lòng đọc sách, hình thức như vậy cũng có chỗ lợi khiến bọn chúng học cực kỳ vững vàng.
Dù như vậy cũng có nhược điểm chính là quá điệu thấp (*).
(*) Điệu thấp: Nhẹ nhàng mềm mỏng, không vênh váo huênh hoang.