“Lư Thành Nguyên! Cậu chạy đến làng Đại Vũ của chúng tôi làm gì? Muốn đến đây tìm chết phải không?”
Lư Thành Nguyên muốn chạy nhưng lại không dám chạy, bàn chân như dính lại trên mặt đất, bắp chân có chút run, lắp bắp nói: “Mẹ, con muốn tìm Giai Tuệ nói vài câu.”
Trần Quế Hương nghe vậy càng thêm tức giận: “Mẹ, ai là mẹ cậu, cậu vẫn còn mặt mũi tìm Giai Tuệ, vẫn chê hại nó chưa đủ nhiều hay sao! Tôi phát hiện da mặt người nhà họ Lư các cậu không phải dày bình thường nhỉ.”
Trong tay bà cầm cái liềm cắt cỏ, trực tiếp hướng về phía Lư Thành Nguyên, Lư Thành Nguyên trốn tránh khỏi sự nguy hiểm.
“Mẹ, có gì từ từ nói, con đến là để xin lỗi mà.”
Động tác trên tay Trần Quế Hương không ngừng, tiếp tục vung cây liềm trong tay.
“Cậu thử gọi lần nữa xem, xem tôi có đánh chết cậu không! Lúc đầu là tôi mù mới đem con gái gả vào nhà cậu, cậu có tin tôi đến hắt phân vào cửa nhà cậu không, để người nhà họ Lư các cậu từ nay không ngẩng nổi đầu mà làm người!”
Lư Thành Nguyên vừa trốn vừa chạy, trước khi đi vẫn còn nhìn vào cánh cửa gỗ đóng chặt nhà Đổng gia.
Trần Quế Hương tức giận vừa lầm bầm vừa đi về nhà, hỏi một lượt biết rõ đầu đuôi sự việc, bà kéo tai Chùy Tử muốn đánh nó.
“Bà, cháu không gọi người cho chú ấy, cháu lấy kẹo xong liền chạy đi luôn.”
“Sao cháu phải lấy kẹo của hắn, nhà chúng ta không có cho cháu ăn như hay sao chứ?”
Chùy Tử nghiêng tai nhấc chân lên, một tay che đi cái tai của mình bị nhéo kia giải thích nói: “Bà, ăn hay không ăn, chú ấy hại cô nhỏ ra nông nỗi này, cháu ăn mấy viên kẹo của chú ấy thì đã sao cơ chứ.”
Trần Quế Hương tức đến muốn đánh người, ai ngờ khi bà vừa buông tay, Chùy Tử liền chạy không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại mỗi Trần Quế Hương ở trong sân lắc đầu thở dài.
Bên chỗ Triệu Đông Lâm, việc xem mắt không hề thuận lợi, tuy rằng anh đã đồng ý với Trương Xảo Nhi sẽ tìm cho hai đứa con một người mẹ kế, nhưng mà không phải như thế nào cũng được.
Anh đã ly hôn qua một lần, lại tìm một người không phù hợp về, làm nhà cửa rối tung lên vậy không bằng không tìm còn tốt hơn.
“Con rốt cuộc muốn tìm người như thế nào?”
Trương Xảo Nhi tức đến mức muốn bỏ không quản nữa, người này không được người kia không thích hợp, bà thật sự không hiểu con trai mình muốn như thế nào?
Triệu Đông Lâm không biết phải làm sao, nhớ đến ngày hôm đó ở trong trấn gặp được Đổng Giai Tuệ.
Cô xanh xao lại yếu ớt, cau mày làm người khác thấy yêu mến, cô bị nhà chồng trả về, bản thân mình cũng đã từng ly hôn, cô không thể sinh con được, bản thân mình vừa hay cũng có hai đứa con.
Nghe nói cô ấy tính khí tốt, còn có tay nghề may vá xuất sắc, người con gái như vậy là người coi trọng gia đình, là người con gái anh có thể yên tâm giao nhà cửa cho cô.Vào giữa trung tuần tháng bảy, nhà trường cho học sinh nghỉ hè, bọn trẻ đi câu cá, bắt tôm và bẫy chim sẻ, mỗi ngày trừ giờ ăn, còn đâu không thấy mặt mũi đứa nào, chẳng mấy ngày phơi nắng nữa da của chúng sẽ đen như cục than.
Sáng nay, nhân lúc mặt trời chưa lên cao, Đổng Giai Tuệ đội mũ rơm ngồi trong chậu gỗ xuống sông hái củ ấu, củ ấu sống ăn rất ngọt và bùi, hấp lên ăn mềm béo bở, hoặc có thể xào với thức ăn hay nấu súp, loại củ này là ví dụ của một nguyên liệu nhưng có thể chế với nhiều công thức nấu.
Đổng Giai Tuệ hái được nửa chậu củ ấu thì cô lên bờ, còn đang lo lắng không biết làm thế nào để vận chuyển hết củ ấu và chậu gỗ về nhà thì xe đạp của Triệu Đông Lâm dừng lại trước mặt cô.
"Bí thư Triệu?"
Lần trước Giai Tuệ gặp Triệu Đông Lâm ở trên thị trấn một lần, cô có ấn tượng sâu đậm với anh, một bí thư thôn có vẻ ngoài cường tráng, dáng người cao ráo, mặc quân phục màu xanh lá cây.
"Anh đến thôn chúng tôi có chuyện gì đó?"