Ngay cả anh hai cũng không giặt quần áo cho chị dâu thứ hai đâu.
"Vợ mình không nuông chiều thì nuông chiều ai chứ?"
Dương Kế Tây biết rất rõ đạo lý này, huống chi là thằng tư còn có tiếng chiều chuộng vợ.
Nghĩ đến bộ dáng đối phương sau khi kết hôn, Dương Kế Tây tiếp tục giặt quần áo, không nói một lời.
Dương Kế Bắc đứng một mình cũng không thấy vui nên quay về phòng.
Trước khi đi ngủ, Dương Kế Tây lại nhìn đậu nành, đang chuẩn bị đi ngủ, lại phát hiện trong cái hố nhỏ ở góc không gian kia có thêm mấy chiếc kẹo.
Anh hơi giật mình sửng sốt, lấy hết kẹo ra đếm, phát hiện những chiếc thừa ra chính là những chiếc kẹo ở trong hố nhỏ kia!
Dương Kế Tây cố chịu đựng kkiếp sợ cùng kích động, gói hết kẹo lại, anh lại lấy ra một chiếc kẹo khác đặt vào cái hố nhỏ, những chiếc kẹo đóng gói khác được đặt bên cạnh gói bột mì thô.
Phải chăng đó là một chiếc hố tụ bảo?
Tôn Quý Phương đã ngủ rồi, Dương Kế Tây miên man suy nghĩ một hồi, cũng ôm cô trong lòng rồi ngủ.
Ngày hôm sau Dương Kế Tây tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm chính là nhìn vào hố nhỏ trong không gian, phát hiện trong đó quả nhiên có thêm mấy chiếc kẹo!
Trừ bỏ chiếc kẹo tối qua đặt vào thì còn có sáu chiếc nữa, tức là nếu bỏ vào một chiếc kẹo thì có thể sinh ra sáu chiếc nữa.
Tay Tôn Quý Phương đang che miệng ngáp cũng ngừng lại, cô mở to mắt: "Thật sao?""Tối hôm qua anh bỏ vào là thật!"
"Mùi vị có giống nhau không? Bao bì đóng gói có giống nhau không? Có thể ăn được không?"
Tôn Quý Phương liên tiếp hỏi.
"Vậy chúng ta lại nhìn thêm một lần nữa." Dương Kế Tây lấy sáu chiếc kẹo kia ra cho cô xem: "Chúng ta đi tìm thứ gì đó để nghiệm chứng một chút.."
"Được."
Có rất nhiều loài vật thích đường, chẳng hạn như loài kiến.
Hai người bóc một chiếc kẹo đặt dưới gầm giường, rồi đứng đó nhìn, khoảng mười phút sau thì có con kiến đến gặm cắn, bởi vì nó lớn nên không thể mang đi được, hơn nữa Dương Kế Tây cũng biết tổ kiến ở đâu.
Nhìn bọn chúng mang hết những thứ còn còn lại vào tổ kiến xong, Dương Kế Tây nói: "Chờ đến khi chúng ta ăn cơm xong lại tới đây xem xét."
Bữa sáng là do vợ chồng Dương Kế Nam làm, Thẩm Phượng Tiên buồn nôn lén lút chọc chọc Dương Kế Đông: "Đến lượt chú hai, chú ba người ta đều là hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, thế mà anh lại không thể giúp em à!"
"Anh làm sao biết nấu cơm chứ?"
Dương Kế Đông bất mãn nói: "Làm việc mệt đến muốn chết, làm gì còn có sức lực giúp em nấu cơm nữa."
"Em cũng đi làm về nấu cơm mà!"
Thẩm Phượng Tiên gần như tức giận khóc lên.
Khi ra khỏi phòng, hai mắt vẫn còn đỏ hoe.
Dương Kế Bắc vừa nhìn thấy liền vội vàng rời mắt đi, lần trước anh ta tò mò tại sao mắt chị dâu cả lại đỏ hoe, kết quả lại bị cô ta dỗi lại mấy câu.
Vợ chồng Dương Kế Tây giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Sau khi trải qua thí nghiệm, bọn họ phát hiện ra kẹo kia không có vấn đề gì cả!
Trên đường đi làm công, Tôn Quý Phương nói: "Anh nói xem, nếu chúng ta bỏ một đồng vào thì có nhiều hơn không?"
"Thử xem?"
"Thử à!"
Vì thế Dương Kế Tây bỏ một tờ 10 xu vào trong hố nhỏ.
"Nếu nhiều ra thì nhất định phải nói cho em biết." Tôn Quý Phương chờ xem thành quả: "Không nhiều cũng không sao, em thấy đủ với những gì mình có rồi."
"Biết rồi."
Dương Kế Tây cười khúc khích, trong lúc không ai chú ý sờ sờ tóc cô, nhưng lại bị cô dùng một tay đẩy ra.
Hôm nay bà Dương nhặt được trứng gà, bà ta mỉm cười chuẩn bị mang về phòng cất đi, kết quả Cẩu Đản và Mao Đản mắt trông mong nhìn bà ta.
Vì thế bà Dương bèn cho bọn chúng ăn.
Sau khi thấy vậy, Thạch Đầu trở về nói với bà cả Dương: "Bà nội, lão yêu bà lại đưa trứng gà cho bọn Cẩu Đản ăn."
"Bữa trưa bà cũng chưng trứng cho cháu ăn, mẹ cháu cũng ăn một ít, chia nhau ăn nhé."
Bà cả Dương cho rằng cậu bé thèm nên mỉm cười nói.
Những người con còn sống sót của bà cũng chỉ có Dương Kế Khang và Dương Kế Hồng, sau khi Dương Kế Hồng xuất giá, trong nhà cũng chỉ có một mình con trai Dương Kế Khang và con dâu, sau này bà lại có cháu trai trưởng Thạch Đầu này, bà cả Dương cũng đối xử rất tốt với con dâu của bà.
"Ý cháu không phải vậy, cháu nghe Đại Hoa nói rằng lão yêu bà không bao giờ cho nó ăn trứng gà."
Thạch Đầu cảm thấy Đại Hoa thật đáng thương.
"Vậy cháu có gì ăn ngon có thể lén đưa cho Đại Hoa ăn." Bà cả Dương sờ sờ đầu cậu bé, nghĩ đến Dương Yêu Muội, lúc đó Dương Kế Khang cũng nói cô bé đáng thương, lén đưa đồ ăn cho cô ấy, còn có Dương Kế Tây.
Nhưng Dương Kế Tây cũng không ăn, anh đều để lại cho Dương Yêu Muội.
Nghĩ đến Dương Yêu Muội, bà cả Dương thực sự thấy hơi nhớ cô ấy, cũng không biết khi gả vào nhà họ Lưu cuộc sống sẽ như thế nào, vừa phải chăm sóc con nhỏ vừa phải chăm sóc mẹ chồng bị trúng gió.