"Anh hai, khụ khụ, anh có thể cho em mượn tiền được không?"
Dương Kế Nam lại trực tiếp lắc đầu: "Nếu anh có tiền, thì con gái anh sao có thể không ăn được một viên kẹo? Em hỏi anh cả và chị dâu cả đi, bọn họ nhất định có không ít tiền riêng."
Dương Kế Bắc cũng không dám đi tìm vợ chồng Dương Kế Đông, bọn họ nhất định sẽ nói với bà Dương, vậy không bằng nghe theo lời anh ba nói, đi quấn lấy bà Dương nhiều hơn.
Bên này, sau khi Dương Kế Tây lấy củi xong, anh cùng Tôn Quý Phương tìm chỗ luộc trứng gà ăn, lại bỏ thêm một ít đường vào, mùi vị cũng không tệ lắm.
Anh lại lấy hộp gỗ ra, khi thấy đậu nành đã bắt đầu nảy mầm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như không gian này sẽ không cản trở thực vật phát triển.
Sau khi hai người ăn lén xong trở về nhà, đồ ăn trong nhà vẫn chưa kịp chuẩn bị xong nên Dương Kế Tây dẫn Tôn Quý Phương đến nhà ông cả Dương.
Thạch Đầu tò mò nhìn thím ba họ, lại bị mẹ cậu bé đẩy cho một cái: "Đi chơi đi."
Người anh họ tên là Dương Kế Khang, bằng tuổi với Dương Kế Nam, khi thấy vợ chồng Dương Kế Tây đi tới, anh ấy đã nồng nhiệt tiếp đón họ."Đã mấy ngày không thấy chú đến đây rồi." Dương Kế Khang nhẹ nhàng đấm nhẹ vào vai anh.
Anh ấy không thích đến nhà Dương Kế Tây, mặc dù họ chỉ cách nhau hai mươi mét, nhưng nguyên nhân lớn nhất cũng là là sau khi chứng kiến Dương Yêu Muội bị thương năm đó, bà Dương và ông Dương đã kiên quyết mang Dương Yêu Muội về nhà với lý do họ không có tiền, sau đó cô ấy bị thọt chân.
Phải biết rằng, nhà họ cũng chỉ có hai anh chị em, những anh chị em khác đều đã mất sớm nên Dương Kế Khang cũng rất quý mến Dương Yêu Muội, anh ấy thường lén đưa đồ ăn cho Dương Yêu Muội.
"Sau khi bị bệnh, đã hiểu ra nhiều chuyện." Dương Kế Tây cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy chị dâu Khang và Tôn Quý Phương vừa nói chuyện vừa cười đùa, anh nói chuyện cũng mỉm cười.
"Đêm chú ngã bệnh đó, anh định cõng chú đi trấn trên nhưng bị mẹ chú ngăn cản lại."
"Em biết, cũng may nhờ anh Khang đi trấn trên mời chú Trần lại đây, nếu không không biết em sẽ như thế nào đâu."
Là Dương Kế Khang giúp đỡ mời chú Trần đến, Tôn Quý Phương cũng không dám rời đi dù chỉ nửa bước, cho nên Dương Kế Tây rất cảm kích vì điều này.
"Này có là gì chứ? Chúng ta đều là anh em." Dương Kế Khang cười lớn: "Mấy ngày nay anh đều ở núi Tây Sơn bên kia vác đá, đi sớm về muộn. Anh nghe mẹ anh nói chú đã đến đây mấy lần, nhưng cố tình anh lại không ở nhà."
"Chuyện này em biết mà, công điểm một ngày cao nhất nhưng rất khiến người mệt mỏi."
"Dù mệt mỏi đến đâu thì vẫn là điểm cao nhất. Đội trưởng gọi 20 người đi lên, trong đó có vài người muốn đi cũng không đi được." Dương Kế Khang cười nói.
Ngồi ở đây được một lúc thì Đại Hoa đi tới gọi bọn họ về nhà ăn cơm.
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương trở về nhà, rửa tay rồi đi đến bàn ăn, Thẩm Phượng Tiên nấu ăn một mình không có ai giúp đỡ.
Cô ta càng nghĩ càng tủi thân, cô ta cũng hận bản thân mình vì đã không gả người được cho người biết quan tâm và săn sóc, đương nhiên đồ ăn làm ra cũng không ngon nhưng mọi người cũng không có ai nói gì.
Hà Minh Tú bắt đầu từ chuyện kẹo bèn lôi kéo Đại Hoa không cho cô bé đi loanh quanh đến nhà bếp, vừa về đến nhà thì vào phòng nằm, nhét viên kẹo lấy được lúc sáng vào miệng Đại Hoa để cho cô bé ăn từ từ, đến lúc ăn cơm mới để cho Đại Hoa đi gọi vợ chồng Tôn Quý Phương về.
Cho nên Thẩm Phượng Tiên liền ngay cả một người trợ giúp nhỏ cũng không có.
Ngực bà Dương lại đau, nhưng lần này bà ta đã ăn hết đồ ăn mà Thẩm Phượng Tiên mang vào phòng.
Sau khi biết vợ chồng thằng ba lại đun nước tắm rửa, trong lòng bà ta lại càng không dễ chịu, cố tình vào lúc này, Dương Kế Bắc lại liếm mặt đi vào, nói chuyện hôn sự của mình.
Ông Dương chắp tay sau lưng bước vào phòng, nhìn thấy vợ mình đang quở trách Dương Kế Bắc, ông đứng ở một bên nghe một lúc mới nhớ tới người tên Lưu Đại Nghĩa kia.
"Tôi biết người đàn ông này, là người thật thà. Về chuyện sính lễ, hẳn là sẽ không vì muốn cưới vợ cho con trai mình mà đòi hỏi quá nhiều đâu."
Bà Dương không nói gì, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì lúc trước khi thằng hai kết hôn, bà chính là đính hôn trước cho Dương Yêu Muội, lấy tiền sính lễ đó làm, chờ đến khi Dương Yêu Muội đến tuổi thì trực tiếp đưa đến nhà của Lưu Chương.
Dương Kế Bắc tự nhiên cũng nghĩ đến, anh ta sợ gặp rắc rối nên nhanh chóng bỏ chạy.
Kết quả anh ta thấy Dương Kế Tây đang giặt quần áo ở trong sân, nhìn thấy anh giặt quần áo chính là giặt cho hai người, Dương Kế Bắc không nhịn được nói: "Anh ba, anh cũng quá nuông chiều chị dâu ba rồi."