"Em sợ họ sẽ oán hận em, nhưng mà, họ oán hận em cũng không có gì sai phải không? Em không phải là một người mẹ đủ tư cách."
Lục Nhuận Lan vừa nói vừa rơi nước mắt.
Khương Đống Lương không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Có lúc, trở thành một người lắng nghe đủ tư cách, đối với bà ấy cũng có ích rất lớn.
Lục Nhuận Lan khóc một lúc lâu, sắp xếp lại cảm xúc, tiếp tục nói.
"Em đã gặp đứa bé gái đó, đứa bé gái đó họ Diệp, con bé... con bé với em...
"Rất giống em."
Khương Đống Lương chủ động nói: "Hơn nữa còn họ Diệp, hơn nữa còn từ bên đó đến, hơn nữa còn học quốc họa, trường phái Hoàng, đúng không?”
"ừ"Khương Đống Lương tiếp tục nói: "Cho nên, em không kìm được mà nghĩ, điêu này là bình thường nhưng Lan Lan, em phải hiểu rằng, cho dù em có sai sót trong việc làm mẹ nhưng tất cả những sai lầm đó, không nên do một mình em gánh chịu."
"Nếu em muốn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ cùng em đối mặt với câu chuyện trước đây, đối mặt với những người trước đây."
Im lặng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng, trong sự mong đợi của Khương Đống Lương, Lục Nhuận Lan cũng gật đầu.
Lục Nhuận Lan: "Đống Lương, em muốn khi đưa Tiểu Vũ đi, tiện thể hỏi thăm xem sao.
Khương Đống Lương gật đầu: "Được, anh sẽ đi cùng em."
Bệnh viện.
Diệp Thư Quốc nhìn Lưu Trân nằm trên giường, trong lòng chua xót, không dễ chịu chút nào.
Tống Phượng Chi tuổi đã cao, mặc dù lúc đầu có thể giúp chăm sóc một lúc, để Diệp Thư Quốc rảnh tay đi làm thủ tục nhưng không thể ở lại bệnh viện giúp đỡ mãi được, chỉ một ngày, sắc mặt Tống Phượng Chi đã không được tốt lắm, Diệp Thư Quốc vội vàng đưa bà ấy về nhà, còn liên lạc với Mạnh Ngôn, nhờ Mạnh Ngôn giúp đỡ chăm sóc.
Nhưng mà...
Diệp Thư Quốc không ngờ rằng, hắn vẫn luôn tự cho mình là anh cả, ở nhà là người trụ cột nhưng bây giờ, vợ bị bệnh phải nhập viện, mà hắn lại sắp không có tiền rồi.
"Thư Quốc, bác sĩ nói thế nào, em có thể xuất viện không?”
Lưu Trân vừa tỉnh dậy đã vội vàng hỏi.
Nhập viện cần tiên, khám bệnh cũng cần tiền, hơn nữa tình hình của Lưu Trân không được lạc quan, cho nên có thể còn phải nhập viện một thời gian nữa mới được.
"Co giật tiền sản, hơn nữa tình hình không nhẹ, có thể cần phải nhập viện theo dõi thêm một thời gian nữa, các loại kiểm tra tôi kê đơn cho các người đều phải làm, nếu không thì cả người lớn và trẻ con đều nguy hiểm."
Bác sĩ ở bên cạnh dặn dò một lần nữa.
Diệp Thư Quốc gật đầu: "Được, tôi đều ghi nhớ rồi."
Đợi bác sĩ đi rồi, Lưu Trân cau mày: "Thư Quốc, không phải anh nói tình hình của em vẫn ổn sao, sao bây giờ lại có vẻ nghiêm trọng thế, chúng ta thuê nhà lần này đã tốn không ít rồi, số tiền này..."
Diệp Thư Quốc thở dài: "Em đừng lo chuyện tiền nong, trong nhà còn tiền tiết kiệm, hơn nữa bà nội cũng có tiền."
Lưu Trân: "Tuổi bà nội đã cao rồi, anh đừng nói với bà nội."
"Ừ"
Thực ra Diệp Thư Quốc cũng chỉ an ủi vợ mình tượng trưng thôi, số tiền trong tay bà nội là tiên dưỡng già của bà, trước kia em gái kết hôn, bà nội còn cho của hồi môn, bù đắp không ít, số tiền trong tay cũng không còn nhiều.
"Không sao, anh có thể tìm... Diệp Thư Quốc do dự một chút: "Tìm em gái vay tiên."
Chỉ còn cách này thôi.
Mặc dù Diệp Thư Quốc không muốn nhưng cũng phải gác sĩ diện sang một bên.