Lục Nhuận Lan do dự một chút, không trả lời.
Khương Đống Lương sốt ruột: "Không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao, nếu thấy không khỏe nhất định phải nói cho anh biết sớm, nếu không xảy ra hậu quả nghiêm trọng hơn, em không khỏe, em thấy anh sẽ dễ chịu sao?”
Lục Nhuận Lan vẫn rất do dự, bà ấy thở dài, quay người ngôi xuống ghế sofa.
Nhiều năm trước, Lục Nhuận Lan đã từng mắc một căn bệnh nặng, trong thời đại này, không có cái gọi là bệnh trâm cảm, cũng không có nhiều người hiểu biết về vấn đề tâm lý.
Lúc đó, Diệp Khánh An ngoại tình trong thời gian Lục Nhuận Lan mang thai, thậm chí còn có một đứa con.
Trước đây, Lục Nhuận Lan được coi là xuất thân danh giá, một tiểu thư như bà ấy, gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là khi kẻ thứ ba còn đuổi đến tận nhà, lòng tự tôn và tâm lý của bà ấy đã bị tổn thương rất lớn.
Nhưng mà.
Lục Nhuận Lan căn bản không dám thực sự bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.Nhà mẹ đẻ biết được, bà ấy sợ mất mặt, nhà họ Diệp biết được, có Diệp Khánh An ở đó, bà ấy hận Diệp Khánh An nhưng cũng không muốn để Diệp Khánh An xem thường.
Lòng tự trọng của bà ấy khiến bà ấy không có chút khoảng trống nào để thở.
May mắn thay, may mắn thay bà nội Diệp là người có tâm.
Bà nội Diệp kịp thời nhận ra sự bất thường của Lục Nhuận Lan, đã an ủi Lục Nhuận Lan, đảm bảo với bà ấy, để Lục Nhuận Lan chuyên tâm đi điều dưỡng, còn chuyện đứa trẻ, bà nội Diệp sẽ giúp chăm sóc.
Vì vậy, Lục Nhuận Lan trong sự vô cùng không nc, đã tạm biệt đứa con mới sinh chưa được bao lâu của mình, còn có cả Diệp Thư Quốc và Diệp Minh Ngọc, Lục Nhuận Lan cũng cảm thấy rất có lỗi với họ, nhưng lúc đó, bà ấy đã có ý định tự tử rất lớn, để không ảnh hưởng đến đứa trẻ, bà ấy vẫn quyết định rời đi.
Trở về nhà mẹ đẻ, Lục Nhuận Lan vẫn không tìm được lối thoát vê mặt tâm lý.
May mắn thay, may mắn thay, ở một bệnh viện lớn, Lục Nhuận Lan đã quen biết với Khương Đống Lương, một trong số ít những người du học nước ngoài trở về vào thời điểm đó.
May mắn thay, may mắn thay, bà ấy đã gặp được Khương Đống Lương.
"Lan Lan, uống chút nước đi."
Khương Đống Lương đưa cốc trà đến bên Lục Nhuận Lan, an ủi: "Em không cần vội, có thể từ từ bình phục tâm trạng, từ từ nói với anh nhưng anh xin em ngàn vạn lân đừng, một lân nữa khép mình lại."
Giọng nói của Khương Đống Lương rất nhẹ nhàng, cố gắng không để Lục Nhuận Lan cảm thấy khó chịu.
Lục Nhuận Lan hoàn hồn, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
"Đống Lương, em không sao, em chỉ là..."
Lục Nhuận Lan thở dài: "Em chỉ nghĩ đến thằng bé."
"Anh ấy?" (ở trong tiến Trung thăng bé hay anh ấy là cũng một từ)
Người đầu tiên Khương Đống Lương nghĩ đến không phải là Diệp Khánh An.
Lòng tự tôn của Lục Nhuận Lan khiến bà ấy sau này tuy rất đau khổ nhưng căn bản sẽ không chủ động nhắc đến Diệp Khánh An, càng không muốn nghĩ đến người này.
"Là Thư Quốc sao?"
Diệp Thư Quốc, Diệp Minh Ngọc, khi bị bệnh Lục Nhuận Lan thường viết hai cái tên này vào lòng bàn tay.
Lục Nhuận Lan từng nói, chỉ khi nhìn thấy hai cái tên này, chút hy vọng sống trong lòng bà ấy mới được nhen nhóm lại một chút.
"Là Thư Quốc, cũng là..." Lục Nhuận Lan nhắm mắt lại: "Cũng là Diệp Minh Ngọc, cũng là đứa bé gái đó, em còn chưa kịp biết tên, Đống Lương, em nhớ họ nhưng em lại sợ."