Chưa nói tới ba, ngay cả mẹ, trong tình huống có ý như thế, cũng có thể tự tránh được thuật đọc mặt của Tiểu Tại Tại.
Cách làm rất đơn giản, chỉ cần giấu kỹ biểu cảm trên mặt mình là được rồi.
Nhưng không phải ai cũng biết Tiểu Tại Tại có thuật đọc sắc mặt. Ai lại đi cố ý phòng bị một đứa bé bốn tuổi chứ?
Thấy con gái vẫn mở mắt thật to, nhìn mình chằm chằm đầy đáng yêu, đôi mắt Ninh Viễn Hàng nhìn ngược lại cô bé, tiếng nói không tự chủ được mà dịu xuống, cứ như sợ làm cô bé hãi lắm vậy.
"Tại Tại làm sao đó? Cứ nhìn ba mãi vậy?"
Chưa đợi Tiểu Tại Tại trả lời, Tô Hân Nghiên đã bưng một bát mì lớn nóng hổi đến cắt ngang cuộc nói chuyện này của hai ba con cô bé: "Đây là phần của anh, bưng ra ăn đi. Lát nữa em lại làm cho mấy đứa bé một ít thức ăn khuya."
"Được." Ninh Viễn Hàng một tay ôm con gái, một tay cần lấy bát mì, xoay người đi ngay ra ngoài.
Nhân lúc chồng mình không chú ý, Tô Hân Nghiên bèn ném cho con gái một ánh mắt cảnh cáo.
"Chú ý giữ cho kỹ cái bí mật nhỏ của con đó!"
Tiểu Tại Tại rụt cổ lại, le cái lưỡi nhỏ một cái, chôn mặt vào trong lòng ba, không dám làm hành động gì nữa.
"Tại Tại có muốn ăn mì không?" Ninh Viễn Hàng bưng mì ngồi xuống chỗ cái bàn vuông trong nhà, cầm đũa lên khuấy món mì.
Dựa theo lượng cơm ăn của anh, Tô Hân Nghiên nấu cho ăn một bát đầy mì và nhiều nước, bên trong còn có thêm hai cái trứng chiên.
Chắc chắn sẽ ăn no!
"A..." Tiểu Tại Tại không nói chuyện, há thẳng miệng ra đòi đút.
Ninh Viễn Hàng dùng đũa chia một cái trứng chiên ra làm mấy miếng nhỏ, chậm rãi đút từng miếng, từng miếng một cho con gái.
Trong miệng Tiểu Tại Tại toàn là trứng chiên thơm ngào ngạt, cô bé ăn tới mặt phình ra.
Ninh Hiên ở bên cạnh không kìm được mà nhìn chằm chằm em gái, khóe miệng như có một chút gì đó trong suốt chảy ra, thấy thòm thèm.
Thấy cậu con mình như vậy, Ninh Viễn Hàng còn định chia một cái trứng còn lại cho cậu bé, lại bị Tô Hân Nghiên bưng hai bát mì tới cản rồi.
"Anh ăn phần anh đi, phần của bọn chúng có đây rồi."
Phần ăn khuya của mấy đứa bé tương đối nhỏ, chỉ là đựng bằng cái bát cơm thông thường, tuy nhiên trong mỗi bát đều được bỏ vào một cái trứng chiên.
Cũng không tính là nặng bên này nhẹ bên kia.
Tô Hân Nghiên không giống một số người của mấy nhà khác trong thôn, có món gì ngon là đều dồn cho đàn ông trong nhà ăn hết, hoặc là đưa cho người lao động chính trong nhà, làm cho bọn nhỏ đói bụng mà nhìn với con mắt thèm thuồng ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ đều đang ở tuổi lớn, cần rất nhiều chất dinh dưỡng, không ăn nhiều chút sao được?
"Ninh Hàng, tự vào đây bưng mì đi." Ninh Hàn ở trong nhà bếp la to lên.
Cậu tự giác chạy tới giúp mẹ bưng mì, nhưng tất nhiên một mình cậu thì chỉ có hai cái tay, không thể bưng hết ba bát mì.
Nghe thấy tiếng anh gọi, Ninh Hàng để sách xuống, vội vã tới giúp.
Một nhà sáu miệng, ngồi khoanh gọn vào nhau ăn mì.
Để con gái không làm ảnh hưởng tới ba, Tiểu Tại Tại bị mẹ cưỡng chế đi ra khỏi lòng ba, tự ngồi cầm muỗng vớt mì.
Cô bé vẫn chưa dùng quen đũa.
Cô bé còn nhỏ, tay nhỏ, không cầm đũa được, chủ yếu là đến hiện tại vẫn chưa có loại đũa nhỏ chuyên để em bé dùng.
Lúc Tô Hân Nghiên nấu cơm xong thì tiện thể đun nước nóng.
Người một nhà ăn khuya xong thì xả nước tắm.
Mùa hè rất dễ xuất mồ hôi, chỉ cần không tắm một ngày thôi cũng đã thối gay mũi rồi.
Nước nóng là để cho mấy đứa bé dùng, cơ thể Ninh Viễn Hàng khỏe mạnh kiện tráng, tắm gội thẳng bằng nước lạnh thấy thoải mái hơn.
Tắm rửa xong, Tô Hân Nghiên bèn vội xua bọn nhỏ đi ngủ.
Theo thường lệ, bốn đứa bé dồn lên một cái giường lớn, anh tựa em em tựa anh mà ngủ chung.
Tô Hân Nghiên thấy bọn chúng như vậy thì cảm thấy nóng nực khủng khiếp.
May mà buổi tối ở nông thôn cũng có phần mát mẻ, trái lại không khó chịu đến mức đó.
Thật ra trong nhà vẫn còn phòng trống, ít nhất không đến mức để cho bốn đứa trẻ ngủ chung.
Ngoại trừ gian nhà chính ở giữa, hai bên trái phải cộng lại thì vẫn còn bốn căn phòng có thể ở được, xa hơn bên ngoài một chút chính là nhà bếp, nhà vệ sinh và phòng chứa đồ lặt vặt. Ở giữa là sân.