Tuy nhiên, thứ nhất là bà cụ đã có tuổi rồi, tố chất cơ thể rất kém, động dao mổ ắt hẳn sẽ khiến bà ấy tổn thương sinh lực nặng nề. Thứ hai, kỹ thuật y khoa hiện tại còn lâu mới có được sự phát triển như hậu thế, sự phát triển của y học vẫn còn đang ở một giai đoạn rất lạc hậu. Mấy năm nay còn có không ít bác sĩ ưu tú bị lãng phí mất, số còn sót lại khó tránh khỏi có hơi không đủ năng lực.
Điều này dẫn tới cuộc phẫu thuật lần này là vô cùng nguy hiểm
Có thể nói, nếu như phẫu thuật không thành công, vậy thì bà nội Ninh sẽ có khả năng rất lớn là chết ngay trên bàn mổ.
Nhưng nếu như bà ấy không phẫu thuật, bác sĩ lại kết luận bà ấy sẽ sống không quá ba năm.
Hoặc là phẫu thuật, thành công thì sẽ có thể sống thêm rất nhiều năm nữa, nhưng nếu thất bại sẽ chết ngay lập tức, hoặc là không phẫu thuật, chỉ sống thêm được ba năm cuối.
Hai quyết định khó khăn như thế, không ai trong vợ chồng Tô Hân Nghiên dám quyết định thay bà nội Ninh.
Họ không nỡ làm như vậy.
Cuối cùng vẫn là bà nội Ninh tự kiên quyết lựa chọn muốn phẫu thuật.
May mà cuối cùng kết quả là tốt, cuộc phẫu thuật thành công mỹ mãn, tình trạng hồi phục sau phẫu thuật của bà nội Ninh cũng rất suôn sẻ.
Biết được tình trạng của mẹ mình, cuối cùng tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Ninh Viễn Hàng mấy ngày nay cũng thoáng nhẹ nhõm một chút.
"Cực cho em rồi." Anh lại nói thêm một câu nữa.
Mấy ngày này Tô Hân Nghiên phải chạy suốt hai bên, lại còn chú ý công việc, mệt mỏi nên gầy đi nhiều. Cô vốn đã không mập mạp rồi, bây giờ vừa gầy xuống cả người nhìn càng nhỏ bé và yếu ớt hơn. Trong đáy mắt cô còn có chút màu xanh nhàn nhạt, có vẻ hơi tiều tụy.
Sự biến hóa rõ ràng như thế, làm sao Ninh Viễn Hàng không phát hiện cho được?
Anh không kìm được mà thấy xót xa cho vợ mình.
"Được rồi, anh trở nên cảm tính như vậy từ lúc nào đấy? Khiến em thấy không quen lắm đâu."
Lúc mới kết hôn với cô, người đàn ông này nổi danh cũng vì kiểu "cạy miệng cũng không lên tiếng", là loại nửa ngày chẳng nói được một câu, tính cách khó chịu, chỉ biết im lặng vùi đầu làm việc đấy.
Không biết anh đã trở nên ủy mị lải nhải như vậy từ lúc nào.
Chẳng lẽ là thời kỳ mãn kinh của đàn ông à?
"Mẹ." Tiểu Tại Tại đột nhiên non nớt mà thắc mắc: "Thời kỳ mãn kinh là gì?"
Cái đầu nhỏ đầy tràn mối nghi lớn.
Tô Hân Nghiên: "... Không có gì. Tại Tại có đói bụng không, mì sẽ được nấu xong nhanh thôi, con chờ một chút nhé!"
Cô cứng người, lúng túng nói sang chuyện khác.
Suýt nữa là cô đã quên mất, nhà mình vẫn còn một bàn tay vàng nhỏ hình người khác.
Để tránh bị cô bé con nhà mình "hãm hại" lần nữa, Tô Hân Nghiên dứt khoát xoay người chuyên tâm nấu mì, không nhìn thấy Ninh Viễn Hàng ở sau lưng đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ đầy tóc mềm mềm của con gái, ánh mắt nhìn cô xẹt qua một tia vui vẻ.
Bị sờ soạng, Tiểu Tại Tại vô thức ngẩng đầu nhỏ lên. Vẫn như mọi ngày, cô bé không thể đọc được gì từ khuôn mặt ba mình.
Cô bé vừa mới phát hiện ra, rằng bản thân không đọc được khuôn mặt của ba.
Nhưng rõ ràng ba không phải là kiểu người "liệt cơ mặt" giống như mẹ. Ba sẽ mỉm cười dịu dàng với mình, sẽ nhìn mẹ với vẻ đầy xót xa... Ba có đủ các loại, các dạng biểu cảm.
Trong tình huống này, chỉ có thể chỉ ra là khả năng ẩn giấu tâm trạng của ba rất cao, vậy nên Tiểu Tại Tại mới không tài nào đọc được suy nghĩ của đối phương.
Tất nhiên cũng không phải là hoàn toàn không đọc được.
Cuối cùng thì miễn là người biết che giấu tâm trạng mình có tâm tư và tình cảm của người bình thường thôi, thì thỉnh thoảng họ cũng sẽ có lúc mất khống chế.
Lúc đối mặt với mình, anh trai, rồi cả mẹ, thỉnh thoảng Tiểu Tại Tại vẫn có thể nhìn ra được một, hai phần thông tin từ trên mặt ba cô bé.
Tuy nhiên cùng lắm cũng chỉ là tâm trạng đáp lại rất đơn giản thôi.
Vì dụ như "vui vẻ", "không nỡ", "yêu thích"... Đợi đã.
Những thứ này đều cực kỳ riêng biệt, chỉ có thể phân loại một cách đại khái, ví dụ một số người còn có thể được vẽ thành biểu đồ tròn rõ ràng. Đó là loại tình huống không thể xuất hiện trên người ba của Tiểu Tại Tại.