Vốn tưởng là phải nói thêm chút nữa mới đuổi được con quỷ lười biếng là anh cả đi, đừng chia lương thực nhà mình nữa. Không ngờ ông lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy.
Bà ta không tin anh cả có thể nói lý lẽ như vậy. Chắc chắn tới lúc đó sẽ khóc lóc om sòm, chơi xấu ăn trộm khẩu phần lương thực của họ!
Đang nghĩ xem có nên bảo anh cả thề thốt hay không thì Giang Trường Hải đã kéo vợ mình về phòng.
Đương nhiên là ông phải có năng lực mới dám nói vậy.
Bây giờ trong tay ông có năm mươi đồng, gia đình thì có ba người. Hằng ngày cứ đi làm công trước đi, kiếm thêm chút lương thực là đủ cho ba người ăn.
Nhiều tiền như vậy, đủ để bọn họ ăn ngon mặc sướng sống nửa năm.
Vậy sau khi tiêu hết tiền thì làm gì?
Chuyện sau này thì đương nhiên cứ để sau này rồi tính. Bây giờ tính nhiều như vậy cũng vô ích! "Anh Hải, đây là tiền mình bán lương thực được đó hả?!" Tô Uyển Ngọc đếm tiền chồng mình mang về, hai mắt sáng rực như sao.
Lần này giàu to rồi!
"Tổng cộng năm mươi bốn đồng!" Tô Uyển Ngọc đếm đi đếm lại vài lần rồi cẩn thận giấu tiền vào ngăn kéo có khóa.
Nghĩ đến sau này có thể ăn bánh bao thịt lớn thơm ngào ngạt hằng ngày, bà chỉ cảm thấy như sắp thành tiên.
Giang Trường Hải thấy vợ mình vui như vậy, đương nhiên cũng rất vui mừng. Ông vỗ vỗ ngực kể lại quá trình bán vải: "Lúc đó anh mới nhìn thấy đống vải đó đã có ý định này, dù sao ở dưới nông thôn có rất nhiều người có tiền cũng không mua được vải!"
"Anh Hải thông minh quá!"
Tô Uyển Ngọc ôm lấy Giang Trường Hải hôn chụt một cái, vẻ mặt sùng bái: "Chồng của em giỏi thật đấy! Sau này hai mẹ con em đi theo anh hưởng phúc."
"Đúng vậy, nếu không phải anh thông minh thì sao sinh ra thiên tài nhỏ Miên Miên được." Giang Trường Hải vui tươi hớn hở bật cười, được cô vợ xinh đẹp nhà mình hôn thật sướng mà.
Trong lòng ông, vợ con mình sống tốt còn vui hơn tất thảy.
Nhìn mấy chục đồng trong ngăn kéo có khóa, hai vợ chồng bàn bạc xem mấy tháng tiếp theo sẽ sống thế nào.
Có hơn năm mươi đồng, đừng nói là không đi làm họ cũng ăn ngon mặc sướng được, cho dù mỗi ngày tiêu pha xả láng cũng chẳng có sao!
Nhưng mà...
Giang Trường Hải suy nghĩ thật kỹ, nghiêm túc nhìn Tô Uyển Ngọc: "Nhưng trong khoảng thời gian này mình vẫn nên đi làm công đã. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, đợi thu hết lương thực xong thì chúng ta ở nhà không đi làm nữa. Dù sao cũng đủ ăn đủ uống sống qua ngày rồi."
Đừng nghĩ là ông không hiểu Tôn Lệ Hà chỉ chó mắng mèo.
Tô Uyển Ngọc cũng tự hiểu rõ tình hình hiện giờ, ôm lấy tay ông liên tục vâng dạ, bà không muốn đi làm nữa từ lâu rồi.
Lúc trong nhà không có tiền thì còn chịu khó đi làm được, bây giờ đã có rồi, được ăn no mặc ấm, ai mà muốn chịu khổ nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Uyển Ngọc mới nói: "Phải rồi anh Hải, không được để con gái mình biết chuyện năm mươi đồng nhé, nếu nó biết là sẽ không chịu học hành đàng hoàng đấy."
Con gái mình nuôi lười tới cỡ nào chẳng lẽ họ lại không biết? Chắc chắn không thể để cô biết nhà mình có nhiều tiền đến vậy, nếu không con gái sẽ lười nhác không giành học bổng nữa.
"Được, vậy không nói con gái biết. Nhưng nhất định phải quản việc ăn uống của con cho tốt, lỡ nó học ở trường không ăn đủ chất."
Giang Trường Hải đã nghĩ kỹ từ lâu, mình có tiền thì mấy tháng sau sẽ thêm thức ăn cho con gái.
Bây giờ con gái đang trong độ tuổi phát triển, lúc trước không có điều kiện, bây giờ có tiền thì phải dành mọi điều tốt đẹp cho con.
Đương nhiên, vợ ông cũng không thiếu phần!