Có ai mà không biết Giang Trường Hải đi trên núi cũng chẳng khác đi trên đất bằng, sao có thể tự dưng bị ngã trật chân, rõ ràng là lười biếng còn biện hộ!
Bởi vì sống chung nên dù mỗi người kiếm được nhiều ít thì nào cũng ăn chung thức ăn.
Giang Trường Hải làm ít thì tất cả mọi người phải làm nhiều!.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Nhất thời, mọi người đều thấy không vui.
Cho dù Trương Quế Hoa có thiên vị con trai lớn của mình thì lúc này cũng phải "tuyên án tử", "Đừng có nói dối mẹ, sau này con không cần đưa Tam Nha đi học nữa! Chí Văn, Chí Võ cũng tự đi đấy thôi. Ba đứa nhỏ đi cùng nhau thì xảy ra chuyện gì được!"
"Không được, Miên Miên còn nhỏ thế, còn là con gái, không thể nó đi học một mình." Giang Trường Hải không thèm nghĩ ngợi đã nói, sao ông có thể yên tâm để Giang Miên Miên tự đi học chứ.
Chưa tính tới chuyện gặp nguy hiểm, đường dài đến vậy, tự con đi sẽ rất mệt mỏi!
Không ai ngăn ông ta chăm sóc vợ con mình được.
Câu này làm Trương Quế Hoa nổi giận, bà ta quật mạnh khăn mặt đang vắt trên cổ, "Chỉ vì một con nhóc mà chậm trễ việc làm. Con còn chẳng quan tâm cả nhà như thế, suốt ngày chỉ biết lười biếng!"
Giang Trường Hải rất kiêu ngạo về con gái mình, ông ưỡn ngực, "Con gái con là đứa trẻ thông minh nhất, sau này tương lai xán lạn, đương nhiên phải để con đưa đi học. Hôm nay là có chút chuyện bất ngờ thôi, sau này sẽ không..."
Còn chưa dứt lời, Tôn Lệ Hà trước giờ luôn khó chịu với nhà anh cả bỗng nhiên nổi giận, ném lưỡi liềm trên tay xuống đất, "Ngày nào cũng nói thế. Anh có biết cả nhà mình phải cực khổ thế nào mới bù lại điểm chấm công được không?! Hằng ngày anh lười biếng không làm, chỉ biết ăn với uống. Một ngày của anh thì mệt lắm, chứ người khác thì không mệt chắc?! Làm gì thì làm, sau này em không làm không công cho một nhà anh cả nữa đâu!"
Giang Trường Đào cũng rầu rĩ nói: "Anh quá đáng lắm rồi anh cả. Anh với chị dâu làm lụng còn chưa bằng điểm một người tự làm, lại chiếm hết khẩu phần ba người ăn. Vậy thì đâu có công bằng với nhà chúng em và anh hai."
Hai vợ chồng nhà lão Nhị vốn im lặng cũng gật gù đồng tình, nhưng không nói câu gì khó nghe, dù sao ai cũng muốn cuộc sống gia đình nhỏ của mình tốt hơn!
Tôn Lệ Hà thấy thế, cứ như có người chống lưng, "Như em đã nói, chúng ta phải công bằng hơn.
Anh cả chị dâu không làm thì không có tư cách ăn khẩu phần lương thực của người khác. Hai người chơi nhiều làm ít, được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, đừng có hôi của trong nhà!"
Trương Quế Hoa nghe vậy thì nhíu mày. Bà biết con trai lớn của mình lười biếng, nếu không có hai em trai giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không đủ ăn.
Nhưng chỉ định dùng Tam Nhi để dọa thằng cả một chút thôi, sau đó không nói nữa.
Nếu không ông có đứa con gái thông minh, nửa đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc, còn chẳng cần phải đi làm!
Mọi người cứ nghĩ Giang Trường Hải sẽ không chịu, có khi còn la lối om sòm, ai ngờ ông lại vỗ ngực, "Được, cứ làm vậy đi. Nhà chúng tôi ăn đồ của chúng tôi, mấy người tự ăn đồ của mấy người."
Cả Tôn Lệ Hà cũng không ngờ ông sẽ đồng ý, "Anh cả, bọn em nói nghiêm túc đấy, anh đừng tưởng là nói đùa. Chúng ta cũng nên phân chia rạch ròi đi, dù là anh em ruột cũng phải tính sổ sách đấy!"
"Tôi cũng có nói đùa đâu, cứ làm vậy đi." Giang Trường Lê ôm vợ mình về phòng, tâm trạng còn rất tốt, khẽ ngân nga hát.
Từ trước tới giờ, Tô Uyển Ngọc vẫn luôn tin tưởng ông, vì thế cực kỳ bình tĩnh.
Để lại mấy người trợn mắt há mồm đằng sau...
Đạt được mục đích rồi, đáng lẽ phải cười nhưng Tôn Lệ Hà lại chẳng cười nổi, bởi vì mọi chuyện trôi chảy đến kỳ lạ!