"Sao hai cha con tìm được chỗ giấu đồ giỏi thế?" Tô Uyển Ngọc đã thôi phấn khởi, tò mò hỏi một câu.
Giang Trường Hải liền kiêu ngạo đáp: "Là con gái chúng ta tinh mắt, nhìn thấy hang chuột ở chỗ này!"
Giang Miên Miên vốn đang khiêm tốn, nhưng nghe cha mình khen mình như vậy, thế là cũng cảm thấy bản thân thật giỏi: "Con có hack mà lại!"
Hai vợ chồng không hiểu hack là gì, nhưng cũng chẳng để ý lắm.
Tô Uyển Ngọc hôn một cái thật kêu lên mặt con gái mình: "Mẹ biết con mẹ là ngôi sao may mắn mà!"
Được mẹ xinh đẹp hôn thì vui đấy, nhưng nếu mẹ không giành đồ với cô nữa thì vui hơn.
Hệ thống học bá cực kỳ kiêu ngạo, "Ký chủ, đây chính là kết quả của việc học hành thật giỏi đó.
Nên nhớ, trong sách tự có nhà vàng nền đá, có cả thiếu nữ tấm thân ngọc ngà (1)..."
(1) Ý chỉ cứ học hành thật tốt, sau này ắt thành tài mà có nhà sang, vợ đẹp.
"Biết rồi, biết rồi." Giang Miên Miên vội vàng cắt ngang nó, tự dưng lôi chuyện học hành ra làm mất hết cả hứng, "Cha, chúng ta phải mang đống lương thực này về như thế nào?"
Giang Trường Hải nói: "Chúng ta giấu đi trước đã, ngày mai mang thẳng lên trấn bán luôn."
Cả một nhà nhiều người phức tạp, dù là phòng bọn họ cũng không an toàn, chắc chắn sẽ bị bà cụ và Tôn Lệ Hà phát hiện.
Đây chính là chỗ bất lợi đó!
Ông suy nghĩ một lát, nhanh chóng giấu đồ vào một sườn núi nhỏ, đây là đường đưa Giang Miên Miên đi học hằng ngày.
Bận rộn một, hai tiếng đồng hồ, ba người mới lén lút về nhà, rửa mặt qua loa rồi nằm dài trên giường.
Giang Trường Hải làm việc cả ngày nhưng không thấy mệt lắm. Ông gối hai tay ra sau đầu, đột nhiên lại nói: "Anh muốn ra ở riêng!"
"Sao tự dưng lại nói thế?"
"A!"
Câu trước là Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên hỏi, câu sau là Giang Miên Miên đang sắp thiếp đi lại bị mẹ mình làm cho tỉnh giấc...
"Ra ở riêng thì biết làm sao đây?" Tô Uyển Ngọc thở dài, không phải là bà không muốn, mà là nhà mình thật sự không có điều kiện, "Điểm chấm công hằng ngày của hai ta không nuôi nổi ba người đâu."
Giang Trường Hải vừa đong đưa cây quạt cho vợ con vừa tính toán trong lòng, "Nếu ra ở riêng được thì ăn uống cái gì cũng không cần giấu, có làm cái gì cũng chẳng sợ bị nói xấu sau lưng."
Vì vợ con, cho dù có làm nhiều hơn ông cũng không mệt mỏi, trong lòng luôn có động lực mà!
Nhưng hiện tại chắc chắn cha mẹ sẽ không cho họ ra ở riêng, mà trong tay họ cũng không dư tiền, tạm thời cứ đành vậy trước đã.
Đêm đó ngủ muộn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Miên Miên đã bị cha mình kéo dậy khỏi giường đi rửa mặt, sau đó ông cõng cô rời khỏi nhà.
Trong cơn mơ màng, cô thấy cha nhét một quả trứng gà vào tay mình: "Ăn đi."
Đây là quả trứng Giang Trường Hải lấy từ ổ gà khi nãy.
"Hôm nay chúng ta đi sớm chút, để mượn xe bò của thôn. Cha đưa con đi học trước rồi lại bán lương thực, sau đó sẽ mua đồ ngon cho con ăn."
Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, Giang Miên Miên đã không buồn ngủ nữa, cô dụi mắt gặm trứng gà, "Cha, đống lương thực đó có thể đổi bao nhiêu tiền?"
"Có mua cho mẹ con con mỗi người một bộ đồ mới thì cũng còn dư." Tâm trạng Giang Trường Hải cực kỳ tốt, bước chân nhanh hơn ngày thường nhiều, nhưng vẫn cõng con gái trên lưng vững lắm, "Đến rồi, còn chờ ngoài cửa chút."
Giang Miên Miên đeo cặp nhỏ, ngoẹo đầu nhìn ông dắt con bò già của đội sản xuất ra, trong lòng rất khâm phục.
Đúng là không có gì mà cha cô không dám làm!