Nhà họ khéo làm, mãi mới có chút tiền về tay đủ để xây một gian phòng nữa, sau này còn phải để con trai đi học, làm sao chi ra nhiều tiền như thế được?
Tôn Lệ Hà hận không thể chửi mắng một trận cho hả giận, nhưng sợ bà cụ bên nhà chính nghe được, đành thấp giọng mắng vài câu.
"Lòng tham của các cụ đúng là không đáy! Vì sao chứ?!"
Giang Trường Đào thì không nghĩ vậy.
Rõ ràng anh cả là tên khốn nạn mà ông bà cụ lại thiên vị.
Còn ông ta là em út lại bị thua thiệt đủ thứ.
Nghĩ đến đây, ông ta bỗng thấy trong lòng chua chát khó chịu, suýt nữa là tức tới điên người. Ngược lại là bầu không khí bên phòng nhà anh cả lại rất nhẹ nhàng.
Tô Uyển Ngọc nằm trên giường ăn bánh bao thịt, nhâm nhi từng ngụm nước ngọt, gương mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ thỏa mãn: "Thịt trong bánh bao thật là thơm. Anh Hải giỏi ghê, nhiều ngày rồi chưa được ăn thịt heo, lần nào cũng chỉ vớt chút dầu."
Giang Trường Hải cực kỳ đắc ý, xoa bóp bắp chân đau nhức vì lao động nhiều cho vợ mình, "Em lại gầy đi rồi, phải ăn nhiều thịt hơn thì khuôn mặt nhỏ mới hồng hào được chứ."
"Vẫn là chồng em giỏi nhất, có thể để em được ăn thịt." Tô Uyển Ngọc hôn Giang Trường Hải một cái chụt, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Giang Trường Hải ôm cô vợ thơm tho mềm mại của mình, hôn lại một cái thật kêu: "Anh đâu thể để vợ mình chịu đói đâu!"
Giang Miên Miên tự dưng bị thồn cơm chó:...
Cô im lặng mở sách giáo khoa ra bắt đầu làm bài tập. Sau khi viết xong lại vào không gian hệ thống học tập.
Mặc dù bây giờ kiến thức tiểu học lớp năm, lớp bốn rất đơn giản đối với cô, nhưng ai bảo việc học như biển nước mênh mông, quay đầu là bờ...
Hình như sai sai chỗ nào ấy?
Hệ thống học bá chỉnh lại: "Là việc học như biển khó làm thuyền, ký chủ, cô vẫn phải học thêm đấy."
"Không khác là mấy, không khác là mấy." Giang Miên Miên xua xua tay, cúi đầu đọc sách.
Cũng không biết đã học bao lâu, bỗng nhiên cánh tay bị ai chọt chọt.
Cô ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy cha mẹ mình đã chuẩn bị xuất phát: "Con gái, nên làm chuyện chính thôi, mọi người ngủ hết rồi."
"Vâng ạ!" Giang Miên Miên nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng xuống giường đeo giày.
Sau đó một nhà ba người vác bao tải. Dưới ánh trăng sáng cùng tiếng ngáy của người nhà họ Giang, bọn họ lén lút chạy tới phía dưới đầu cầu nơi cửa thôn, hang chuột vẫn ở đó.
Giang Miên Miên đứng canh ở giao lộ, cha mẹ cô thì đào hố, đào còn hăng hái hơn khi đi làm ruộng.
Ròng rã hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đào được hầm lương thực ra, tổng cộng có ba bao tải!
"Giàu rồi, giàu rồi, đống này phải hơn năm mươi ký ấy nhỉ?!"
Tô Uyển Ngọc cả người đầy bụi, gương mặt xinh đẹp dính đất, nhưng không che được đáy mắt phấn khởi đầy vui mừng của bà.
Mặc dù đa số đều là đậu phộng, bắp ngô và các loại lương thực khô khác, nhưng số lượng rất nhiều.
Giang Trường Hải ước lượng một hồi, hài lòng nói: "Một túi phải tới ba mươi, bốn mươi ký. Lần này chúng ta giàu rồi!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Giang Miên Miên đỏ bừng. Cô kích động xoa xoa hai tay bảo: "Vậy có phải chúng ta có thể ăn bánh bao thịt rồi không? Con không muốn ăn lương thực khô nữa đâu!"
Lương thực khô ở thời này đều được mài nhẵn mặt, vo thành viên to tròn, ăn rất cấn họng!
"Phải, chúng ta bán hết đống lương thực khô này đi, tiền trong tay lại dư dả thêm nhiều rồi."
Giang Trường Hải xoa đầu Giang Miên Miên, "Tới khi đó một nhà ba người chúng ta đều sẽ được ăn thịt."