Tạ Minh Tường ở bên cạnh vẫn ung dung xem màn kịch này, như cười như không, giống như đang thưởng thức màn “xiếc khỉ” đầy phấn khích...
Ừm... Nếu có tách trà với đĩa hạt dưa thì càng tốt hơn nữa... Tạ Minh Tường nghĩ như vậy.
“Thế còn tạm được...” Thấy Sở Nam nhượng bộ, lúc này Tiêu Ninh mới hài lòng gật gật đầu, nới lỏng hai tay, liếc xéo tên Sở Nam đang thở phì phò này một cái: “Thời gian lao động nửa tháng này trả lại cho chú...”
“Vậy thì không được!” Sở Nam trong nháy mắt đã nhảy dựng lên, hoàn toàn quên luôn kết cục “bi thảm” vừa rồi của mình, gân cổ phản bác nói: “Đó là vừa rồi anh nợ em! Tuyệt đối không có đường thương lượng! Đây là tôn nghiêm của một thằng đàn ông!”
Cậu còn có tôn nghiêm cơ đấy... Mọi người cạn lời tập thể, yên lặng cảm khái.
“Vậy thì một tuần! Không thể nhiều hơn nữa!” Tiêu Ninh tiếp tục nói, cậu ấy biết là với tính cách của tên Sở Nam này thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ hy vọng, cho nên cố ý chừa lại một con đường sống, cò kè mặc cả với cậu ta.
“Vậy thì hay là anh bóp chết em đi!” Ai ngờ tên Sở Nam này vẫn không hài lòng, lập tức thò đầu qua nhắm hai mắt lại, một vẻ mặt kiểu “lợn chết không sợ nước sôi”.
“...” Tiêu Ninh bị nghẹn họng không nói nên lời hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm nén được bạo lực: “Vậy thì anh mày sẽ cho mày toại nguyện! Nạp mạng ra đây!”
“Đến đây đi!” Vẻ mặt của Sở Nam vô cùng... ờ... coi thường cái chết...
Mọi người giật mình, vội vàng tiến lên khuyên can. Chỉ tiếc là đối diện với cơn giận dữ của Tiêu Ninh, đột nhiên mọi người có một cảm giác giống như châu chấu đá xe...
“Được rồi! Náo loạn như thế còn ra thể thống gì!” Tạ Minh Tường rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhíu mày quát lớn: “Không phải chỉ là lao động có vài tuần thôi sao? Có gì ghê gớm đâu?”
“...” Sở Nam và Tiêu Ninh hai người cảm thấy thật là cạn lời, người bị thương cũng không phải là anh...
Ánh mắt của mấy người Bạch Mộc nhìn về phía Tạ Minh Tường cũng có chút kỳ lạ, anh là một “người được lợi”, đương nhiên sẽ không để ý đến những thứ này.
“Thế này đi, hủy bỏ nhiệm vụ lao động của Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành.” Tạ Minh Tường trầm ngâm một chút, dứt khoát nói.
“Tạ lão đại anh minh! Em yêu anh chết mất!” Nghe vậy, hai người Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành lập tức vui vẻ, vội vàng tâng bốc Tạ Minh Tường. Câu nói này của Tạ Minh Tường đối với hai người họ mà nói, cảm giác giống như là đi trong sa mạc rất lâu đột nhiên gặp được ốc đảo vậy, quả thực là một cơn mưa xuất hiện kịp thời!
“Yêu?” Tạ Minh Tường nhăn mặt, rùng mình một cái.
Đối với niềm vui sướng của hai người họ, Sở Nam lại có chút không vui. Tạ Minh Tường vừa nói xong, Sở Nam vẻ mặt bất mãn lập tức nhảy ra, nói: “Dựa vào cái gì chứ? Tạ lão đại, anh cũng quá là không nhân đạo rồi đấy. Những điều này đều là hai người họ đặt ra, dựa vào cái gì mà một câu của anh đã miễn cho bọn họ? Đây là chuyện giữa ba người bọn em, anh đừng nhúng tay vào.”
“Sao hả? Không chịu?” Tạ Minh Tường lườm cậu ta một cái.
“Đương nhiên không chịu?” Sở Nam ưỡn cái bụng mỡ của cậu ta lên, không cam lòng yếu thế.
Tạ Minh Tường cũng đã sớm đoán được thằng mập này sẽ nói như vậy, vì thế lấy ra lý do thoái thác mà
Anh ấy đã chuẩn bị xong, thản nhiên giải thích: “Cho dù thời gian lao động của hai người bọn họ là nên hay không nên, cho dù đây có phải là chuyện giữa các chú hay không, nhưng chủ nợ thật sự của bọn họ chính là anh mày. Anh mày miễn sạch nợ nần cho bọn họ có gì không ổn sao?”
“Việc này...” Sở Nam bị nghẹn họng một lúc lâu, sửng sốt không tìm được lý do phản bác.
“Đương nhiên, để bù lại tâm hồn ấu trĩ mà chú gọi là bị thương kia, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, anh mày quyết định giảm nhiệm vụ một tuần của chú xuống còn ba ngày, còn không cảm ơn anh mày?” Tạ Minh Tường vung tay lên, vô cùng hào phóng nói.
“Đa tạ Tạ lão đại...” Sở Nam trả lời một câu theo bản năng.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn?” Tạ Minh Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Anh mày đây là đang cho chú thêm một cơ hội, chú nhất định phải biểu hiện cho tốt!”
“Vâng... em biết rồi...” Sở Nam ỉu xìu trả lời. Lời còn chưa nói hết, cậu ta đã nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của hai người Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành ở bên cạnh, lập tức vô cùng tức giận. Đương nhiên với cậu ta thì nhiệm vụ khẩn cấp hiện tại không phải là tìm hai người họ tính sổ, mà là phải nghĩ cách cầu xin Tạ Minh Tường, miễn hết sạch nợ nần cho mình mới đúng!
Vì thế sau khi vắt óc suy nghĩ một hồi, Sở Nam mặt dày đến bên cạnh Tạ Minh Tường, nói như lấy lòng: “Tạ lão đại, lão nhân gia anh đại nhân đại lượng, đừng tính toán với em nữa, nếu anh đã miễn trừ nợ nần cho lão nhị với lão tứ rồi, cũng không tính toán nửa tuần ít ỏi này của em đúng không? Em vẫn luôn cảm thấy anh cực kỳ rộng lượng, tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện vặt này mà tính toán chi li với em phải không?”
“Trùng hợp quá! Anh cũng thật sự không phải là người rộng lượng gì...” Tạ Minh Tường giơ tay ra, tỏ vẻ bất lực.
“...” Sở Nam hết sức bi phẫn, thằng cha này sao lại không làm theo lẽ thường vậy chứ? Người bình thường không phải sẽ sướng như điên khi được người khác khen ngợi sao?
“Sao hả? Có phải trong lòng có chút bất bình không?” Tạ Minh Tường hỏi.
“Có một chút...” Sở Nam gật đầu, không hề che giấu.
“Thế này đi, anh cho chú hai sự lựa chọn!” Tạ Minh Tường suy nghĩ một chút, nói.
“Hai sự lựa chọn?” Sở Nam sáng mắt lên, vội vàng hỏi. Thực sự cậu ta không ngờ việc này thế mà lại vẫn còn có thể xoay sở được.
“Lựa chọn thứ nhất chính là như anh vừa nói, có thể giảm bớt thời gian lao động của chú, nhưng cùng với đó, nợ nần của hai người Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh cũng được miễn.”
“Lựa chọn thứ hai thì sao?” Sở Nam tiếp tục hỏi, hiển nhiên không hề để lựa chọn này trong lòng.
“Lựa chọn thứ hai chính là quay lại lúc trước, chú có thể kéo hai người họ xuống nước, nhưng thời gian lao động một tuần thì không thể giảm bớt nữa.” Tạ Minh Tường nói: “Hai sự lựa chọn do chú tự quyết định, sao hả? Đủ tình nghĩa rồi chứ?”
Sở Nam muốn hộc máu, cái này mà đủ tình nghĩa? Thế này thì khác gì với không nói?
Thương lượng vô vọng, Sở Nam cũng chỉ có thể tập trung ánh mắt vào hai sự lựa chọn này, chìm vào trầm tư. Rốt cuộc nên chọn cái nào? Rối rắm quá đi!
Cùng lúc Sở Nam đang suy nghĩ, hai người Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh ở bên cạnh sắc mặt cũng căng thẳng, biết làm sao được, việc này có liên quan đến vấn đề danh dự của bọn họ mà!
Sở Nam nhìn thoáng qua hai người đang căng thẳng ở bên cạnh, cười một cách quái dị. Nếu tôi không được yên ổn, mọi người cũng đừng mong yên ổn! Nếu không có lựa chọn tốt hơn thì chọn lưỡng bại câu thương đi! À... Không đúng, phải là tam bại câu thương mới đúng!
Không xong rồi! Tôn Dật Thành cực kỳ sợ hãi, cậu hiểu quá rõ thằng này! Nhìn vẻ mặt của tên mập này, Tôn Dật Thành liền biết cậu ta muốn nói những gì!
“Em chọn cách thứ hai!” Quả nhiên, Sở Nam đã không khiến Tôn Dật Thành “thất vọng”, rất chính nghĩa đưa ra lựa chọn của mình.
Nói xong, Sở Nam còn tỏ ra đắc ý vỗ vai hai người Tiêu Ninh, tận tình khuyên bảo: “Thân là anh em, chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Chính vì vậy, hai người không xuống địa ngục thì ai xuống đây?”