Tuy nói đã “chinh phục” được Tiêu Ninh, nhưng Sở Nam cũng không cam lòng dừng tại đây, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn về phía Tôn Dật Thành: “Tiểu Thành Tử, vừa rồi không phải cậu cũng ôm tâm tư như Tiêu Ninh lão nhị ư!”
Hì hì, trong lòng Sở Nam nghĩ thầm, nếu có thể để Tôn Dật Thành giặt đồ giúp mình nửa tháng thì chẳng phải mình có thể thoát khỏi bể khổ, không cần làm việc nữa ư? Ít nhất thì cũng phải khiến cậu ta giúp mình giặt đồ một tuần chứ!
Mợ nó chứ! Tôn Dật Thành giật mình, nhà mi hãm hại lão nhị xong rồi thì thôi đi, lại còn đến hãm hại tao nữa? Muốn lôi anh đây xuống nước à, có thể sao? Tuyệt đối không thể được! Sao mày có thể so bì được với chỉ số thông minh của tao?
Bị ánh mắt nham hiểm gian manh của Sở Nam nhìn chằm chằm, Tôn Dật Thành lập tức lắc đầu lia lịa, giọng điệu chính nghĩa nói: “Không có, không có, đương nhiên là không có! Dù nói thế nào thì hai đứa mình cũng là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, sao tao lại gài bẫy mày được? Nhìn tao giống loại người ném đá xuống giếng lắm sao?”
Nhìn thấy bộ dạng phủi tay sạch sẽ của Tôn Dật Thành, trong lòng Tiêu Ninh hết sức bi phẫn, sao lúc này tiểu tử cậu lại nhanh trí như vậy? Mới vừa rồi là ai phối hợp với tôi? Sao cậu lại vô liêm sỉ như vậy chứ? Làm người cũng chẳng ai như cậu cả!
“À... Là như thế à...” Sở Nam xoa cằm không nói tiếp, không biết đang suy nghĩ những gì.
Đám người Bạch Mộc nghi ngờ một hồi, chẳng lẽ tên mập Sở Nam này cứ bỏ qua như vậy? Đây không giống tác phong của cậu ta!
Thấy giọng điệu của Sở Nam có chút buông lỏng, Tôn Dật Thành lập tức vui vẻ, vừa định nói gì đó thì không ngờ ngay sau đó Sở Nam liền xoay chuyển lời nói: “Nếu quan hệ của bọn mình đã tốt như vậy thì mày càng nên dốc hết chút sức lực ít ỏi chứ! Nếu không thì sao mày đối diện với tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta được? Thế này đi, người anh em, mày giúp tao giặt đồ một tuần là được, thế nào? Được! Cứ quyết định vậy đi!”
Không đợi Tôn Dật Thành trả lời, Sở Nam liền trực tiếp chặn lời lại, căn bản không để cho Tôn Dật Thành cơ hội cò kè mặc cả.
“Phì!” Mọi người bất đắc dĩ đỡ trán, quả nhiên Sở Nam có chút lợi lộc là chiếm ngay, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ... Hai câu nói vừa rồi rõ ràng chính là sự bình yên trước giông tố...
“Ặc...” Tôn Dật Thành có chút khó tin trợn trừng hai mắt, sao chuyện lại phát triển thành như vậy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu. Ngượng ngùng xoa tay, Tôn Dật Thành tỏ vẻ lấy lòng, thương lượng với Sở Nam: “Mập này, thế này có chút không thích hợp lắm...”
“Sao không thích hợp?” Sở Nam lườm cậu ta một cái, cái nhìn sắc lạnh, lộ ra một hàm ý không thể nói rõ.
“Thích hợp! Thích hợp! Vô cùng thích hợp!” Tôn Dật Thành đổ mồ hôi lạnh sau lưng, lời vừa ra tới miệng liền nuốt xuống, gương mặt ấm ức của cậu ta thật sự là muốn đáng thương bao nhiêu thì có đáng thương bấy nhiêu.
Mọi người thấy buồn cười, vui sướng khi người gặp họa, đồng thời cũng cảm thán mức độ vô liêm sỉ của tên mập này, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhìn bộ dạng, sau này vẫn nên hết sức hạn chế trêu chọc đến tên này! Với tính cách có thù tất báo, và lúc không ưa bạn còn có thể hãm hại bạn như thằng mập này, thật sự là thật lòng không thể trêu chọc được!
Làm xong mấy việc này Sở Nam mới chép miệng với vẻ vẫn chưa thỏa mãn, quét mắt về phía mọi người, dường như đang tìm kiếm người tiếp theo để hãm hại. Dù sao thì vừa rồi cậu ta định giao hết nửa tháng lao động còn lại cho Tôn Dật Thành, chỉ là cậu ta không ngờ Tôn Dật Thành nhỏ mọn như vậy, chỉ giúp mình gánh vác một tuần, đương nhiên cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha. Một tuần còn lại, nhất định phải đẩy cho người khác mới được!
(Tôn Dật Thành: Tôi khóc đây, tôi thế này mà gọi là nhỏ mọn? Vậy làm phiền lão nhân gia ngài nói cho tôi biết, thế nào gọi là hào phóng? Ngài có thể đừng vô liêm sỉ thế được không? Hả? Hả?)
Nhưng Sở Nam đã được định sẵn là sẽ phải thất vọng rồi, mấy người còn lại căn bản không ai có khả năng trở thành “mục tiêu” của cậu ta. Cho dù nói như thế nào, Bạch Mộc cũng đã giúp cậu ta một việc, không thể lại bảo Bạch Mộc lao động giúp cậu ta nữa chứ? Tuy là Sở Nam cảm thấy mình, ừm... quả thật là có chút vô liêm sỉ, nhưng chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy thì cậu ta vẫn không làm được.
(Mọi người: Ha ha...)
Tạ Minh Tường ấy mà, thật sự là không dám! Trong khoảnh khắc Sở Nam nhìn về phía Tạ Minh Tường đã bị ánh mắt tràn ngập sát khí của anh ấy dọa sợ. Nỗi sỉ nhục trước đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Sở Nam cũng không nhàn rỗi tới mức tự mua dây buộc mình.
Về phần mấy nữ sinh thì càng không thể rồi...
Rơi vào đường cùng, Sở Nam cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận thời gian lao động một tuần.
Đương nhiên, tất nhiên là có người vui, có người buồn đối với kết quả này, mà Tiêu Ninh chính là một người sầu não. Nhìn thấy kết quả đã được định đoạt, Tiêu Ninh không nhịn được bi phẫn ngửa mặt lên trời hét to: “Sao chuyện lại trở thành như vậy chứ! Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa giờ này, Tiêu Ninh đã phải trải qua đoạn đường từ thiên đường xuống địa ngục rất nhanh. Rõ ràng cậu là người xem trò vui, tại sao bây giờ cậu lại là người “gánh nợ” nhiều nhất? Thời gian lao động của Sở Nam và Tôn Dật Thành đều là một tuần, còn cậu thì lại là cả nửa tháng! Việc này hoàn toàn không khớp với kịch bản cậu đã đặt ra lúc trước! Việc này không công bằng! Không công bằng!
“Lão nhị, nói thật là anh như vậy vốn dĩ không gọi là xui xẻo...” Sở Nam hàm ý sâu xa vỗ vai Tiêu Ninh, nghiêm mặt nói: “Anh có biết anh thế này gọi là gì không?”
“Gọi là gì?” Tiêu Ninh vẻ mặt mơ hồ.
“Tự làm tự chịu!” Sở Nam cười ha ha, vô cùng tự phụ nói: “Dùng tiếng nước ngoài nói thì chính là no zuo no die!”
“...” Tiêu Ninh cạn lời mất nửa ngày, dứt khoát không nhẫn nhịn nữa, nhìn chằm chằm vào Sở Nam hỏi bằng giọng điệu khó lường: “Có phải mày rất đắc ý đúng không?”
“Đúng vậy!” Sở Nam vẫn chưa nhận thấy được hàn ý đến từ người bên cạnh, trả lời ngay lập tức.
Mọi người bất đắc dĩ đỡ trán, tùy tiện đến mức như cậu đoán chừng cũng là độc nhất vô nhị rồi. Cho dù cậu có đắc ý đến mấy thì cũng không thể thể hiện ra mặt rõ ràng vậy được, yên lặng giấu trong lòng không phải tốt sao! Haiz, đoán chừng kết cục tiếp theo của tên này sẽ rất thảm.
Quả nhiên khi trong lòng mọi người vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, Tiêu Ninh đã lập tức lao sang: “Cho mày đắc ý, tao bóp chết mày!” Mọi người muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tạ Minh Tường vẫn ung dung nhìn cảnh này, dáng vẻ ười tủm tỉm kia khiến người ta không rét mà run. Thật sự không ngờ được tên này lại đen tối như vậy! Mọi người đều cảm thấy cạn lời.
“Khụ khụ!” Sở Nam suýt nữa thì không thở được, không khỏi trợn mắt lên, thở không ra hơi nói: “Lão nhị, anh, anh đây là muốn mưu sát hả!”
“Mưu sát thì thế nào?” Tiêu Ninh không hề có ý định buông tay.
Mọi người giật mình, vội vàng tiến lên khuyên can. Dù gì đi nữa, vì thời gian lao động nửa tháng này mà đánh nhau túi bụi thì thật là không đáng! Chỉ đáng tiếc là bọn họ đã xem nhẹ lòng “quyết tâm” của Tiêu Ninh, từng người một đều phải lui xuống.
“Em sai rồi! Em sai rồi!” Nhìn thấy mấy người Bạch Mộc cũng không kéo Tiêu Ninh ra nổi, Sở Nam thật sự sợ hãi, liên tục xin lỗi. Tay cậu ta không khỏe bằng người khác, mấy người Bạch Mộc hợp lực cũng không kéo nổi Tiêu Ninh đang thẹn quá hóa giận này, cậu ta càng không thể. Đừng thấy cậu ta ở ký túc xá “kiêu ngạo” như vậy, đó chẳng qua là nhờ vào uy lực của thứ “vũ khí sinh học” kia thôi, nếu thật sự so ra thì sao cậu ta là đối thủ của Tiêu Ninh được?
Dù sao, thân người toàn mỡ này của cậu ta cũng chỉ là cái khung trống rỗng thôi...