Sau cuộc trò chuyện "cởi mở và chân thành" hôm đó, không khí giữa Giang Tùy và Châu Trì trở nên rất kỳ lạ. Sự kỳ lạ này dần dần bị mọi người xung quanh chú ý.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Lâm lại một lần nữa thấy Giang Tùy đi học một mình, không nhịn được nữa bèn hỏi: "Này, xảy ra chuyện gì thế?"
"Cái gì cơ?" Giang Tùy ngồi xuống ghế của mình, đặt cặp sách xuống một bên. Hôm nay cô không quàng khăn, gió thổi làm tóc bay tứ tung, mặt mũi đều vì bị lạnh mà đỏ ửng lên, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng.
Cô cúi đầu xem lại đề vật lý, nghe Lâm Lâm hỏi: "Có phải cậu cãi nhau với Châu Trì không? Sao dạo này hai người không đi cùng nhau vậy?"
"Không có cãi nhau." Giang Tùy cúi người, lúi húi tìm cây bút chì trong cặp, giọng nói có phần mù mờ.
Lâm Lâm nói: "Vậy sao mà mình thấy cả hai người cứ là lạ thế nào ấy? Lớp phụ đạo sắp kết thúc rồi mà mình chưa từng thấy hai người đi chung với nhau?"
Giang Tùy cầm bút chì ngẩng đầu lên, tùy ý nói: "Bọn mình đâu có thức dậy cùng nhau đâu. Cậu ấy toàn dậy muộn, mình làm biếng chờ."
Lý do này rất khiên cưỡng.
Lâm Lâm bán tín bán nghi nhìn, đang nghĩ hỏi tiếp một câu nữa thì vừa lúc Châu Trì bước vào.
"..." Lâm Lâm có chút không nói nên lời, không phải vừa mới nói thời gian thức dậy không giống nhau sao, thế mà người này chân trước mới đến thì người kia chân sau cũng đến rồi? Chỉ cách nhau có vài phút?
Hai tiếng học phụ đạo được chia làm hai tiết học, một tiết kết thúc sẽ có phút để giải lao.
Trong lớp học sôi động trở lại, so với đi học bình thường còn náo nhiệt hơn. Học sinh trong lớp học phụ đạo đến từ đủ các lớp, ngoài cùng trường ra thì còn có trường khác nữa, trường trung học số sáu, số chín đều có cả, còn có vài thành phần bất hảo đến từ trường tư Minh Dương.
Thực ra mọi người đều biết, có vài người đến thực sự là để học hành nghiêm túc, còn một số người đến chỉ để đối phó với ba mẹ, làm loạn mà thôi.
Chỗ ngồi trong lớp không cố định, mỗi người sẽ tự chọn chỗ ngồi cho mình, ai đến trước chọn trước.
Nhiều người không muốn học hành chăm chỉ nên đều tranh nhau ngồi bàn cuối, mỗi khi giờ ra chơi đến, cuối lớp đều rất ồn ào, những học sinh trường khác đang ra sức tận dụng cơ hội để mở rộng thêm mối quan hệ bạn bè của mình. Một vài nam sinh nhìn thấy mấy bạn nữ xinh xắn bèn chủ động xích tới bắt chuyện làm quen, một số nữ sinh nhìn thấy trai đẹp cũng xán lại tiếp cận.
Hứa Tiểu Âm đối với loại sự việc bát quái này đúng là có năng khiếu bẩm sinh.
Ngày thứ hai đi học, Giang Tùy đã nghe được một tin đồn từ miệng cô ấy: một nữ sinh trường Minh Dương đã nhắm trúng một nam sinh trường trung học số chín.
Quả nhiên, ngày hôm sau liền thấy hai người ngồi cùng nhau.
Giang Tùy vô cùng bái phục Hứa Tiểu Âm, cảm thấy cậu ấy đã làm việc cật lực /h để cung cấp đến cho mọi người những tin tức bát quái nhanh chóng nhất.
Ví dụ, ngay lúc này, cậu ấy chỉ mới đi vệ sinh đã liền phát hiện ra một tình huống mới, lúc về lập tức chia sẻ cùng Lâm Lâm.
"Nữ sinh bên Minh Dương thật là táo bạo quá đi mất, thế mà lại ngắm trúng Châu Trì!"
Giang Tùy đang chép bài trên bảng, nghe thấy câu này bèn dừng lại hóng.
Lâm Lâm nói: "Kia đúng không?"
"Ở phía sau cạnh cửa sổ ấy, thấy chưa?"
"Thấy rồi," Lâm Lâm nói, "Tóc xoăn đấy ha, nhìn cũng được nhỉ, hình như có trang điểm. Trường học của bọn họ đúng là "danh xứng với thực" nhỉ, quản lý rõ là lỏng lẻo luôn, trang điểm mặc kệ, nhuộm tóc cũng mặc kệ luôn."
"Nghe nói trước kia cũng nghiêm phết ấy, mà hai năm gần đây càng ngày càng lỏng lẻo rồi."
Giang Tùy quay đầu, tầm mắt dừng ở phía sau.
Hàng thứ ba từ dưới lên, một cô gái với mái tóc xoăn dài.
Giang Tùy đối với cô gái này có ấn tượng, vì cô ấy rất cao, phải khoảng tầm một mét bảy, mặc quần áo dài, đôi bốt cũng dài luôn.
Thật ra đánh giá của Lâm Lâm có phần phiến diện, cô gái này cũng không đến nỗi nào, tuy rằng có trang điểm, nhưng không đậm, nhìn trông rất tự nhiên.
Hứa Tiểu Âm hỏi: "A Tùy, cậu nhìn thấy sao, xinh không?"
Giang Tùy gật đầu: "Cũng được á."
"Trang điểm nên có vẻ hơi già một tẹo." Hứa Tiểu Âm hỏi, "Nói không chừng Châu Trì lại thích kiểu như này nhỉ."
Giang Tùy nhìn thêm hai cái nữa, rồi dứt khoát quay lại tiếp tục ghi chép.
Chữ viết nguệch ngoạc, có vẻ không tập trung.
Một lúc sau, Trương Hoán Minh chạy từ ngoài cửa vào, để trước mặt mỗi cô gái một ly trà sữa: "Này, Trì ca mời khách, ai ai cũng có phần."
Có người mời nước, tất nhiên là sướng quá còn gì.
"Ôi tốt quá đi."
Lúc Châu Trì bước vào, mấy cô gái liền xúm xít cảm ơn, cậu gật đầu một chút, cũng không nói gì cả, tầm mắt dịch chuyển sang bên trái, nhìn thấy Giang Tùy đang cắm cúi ghi chép, ly trà sữa vẫn để ở góc bàn.
Châu Trì không nhìn nữa, quay người đi về chỗ của mình.
Tan học, mọi người vừa thu dọn sách vở, vừa bàn bạc xem trưa đi ăn cái gì.
Hứa Tiểu Âm đề xuất: "Dưới lầu có một quán lẩu mới mở nhìn khá được, hay là bọn mình ăn thử xem."
Giang Tùy và Lâm Lâm không có ý kiến nào khác, nên đều nghe theo.
Sau khi ba người bước vào cửa, vừa yên vị thì thấy bên ngoài vừa hay xuất hiện ba người quen.
Trương Hoán Minh vui vẻ gọi: "Khéo quá đi, các cậu cũng đến đây ăn à? Dồn bàn lại ngồi cùng nhau đi, tiết kiệm được một nồi."
"Được đấy!" Hứa Tiểu Âm nhanh mồm nhanh miệng, lập tức đồng ý.
Sáu người vây quanh một cái bàn ngồi xuống, Trương Hoán Minh kéo Châu Trì một cái: "Cậu ngồi đây đi, cậu tay dài, có thể giúp Giang Tùy gắp thức ăn." Châu Trì không nói gì ngồi xuống.
Bọn họ gọi một nồi lẩu và một bàn đầy đồ ăn.
Trong lúc ăn, Trương Hoán Minh nói nhiều nhất, Hứa Tiểu Âm cũng không kém phần, hoàn toàn không xảy ra tình trạng im ắng một phút nào cả.
Giang Tùy ngẫu nhiên nói một hai câu, thời gian còn lại hầu như chỉ yên lặng ngồi ăn và nghe bọn họ nói.
Châu Trì ngồi bên cạnh cô, so với cô càng im lặng, chỉ khi thả mấy cục bò viên vào liền hỏi một câu: "Có muốn ăn cái này không?"
Giang Tùy gật đầu, cậu liền gắp ba miếng bỏ vào chén của cô, sau đó liền không nói thêm gì nữa.
Lúc gần ăn xong, mọi người cùng nhau nói về những dự định cho kỳ nghỉ Tết âm lịch. Lý Thăng Chí nói sẽ về nhà ở Tô Châu để đón giao thừa, sau đó lại hỏi bọn họ có dự định gì chưa? Hỏi xong mới phát hiện, hóa ra mọi người hầu như đều không phải người địa phương, nếu không phải đến nhà bà ngoại, thì là đến nhà bà nội.
Châu Trì nào ngờ vẫn ở lại đây.
Còn Giang Tùy, cô vẫn không chắc chắn, bởi vì ba cô hiện tại vẫn đang ở Nhật Bản, không biết sắp xếp thế nào, ở lại đây đón năm mới hay là về quê? Bà nội năm ngoái đã qua đời, hiện chỉ còn một người cô.
Ăn trưa xong, mọi người giải tán.
Giang Tùy ngồi dưới trạm chờ xe bus, Châu Trì như cũ giữ khoảng cách với cô, đứng cách xa vài mét, dựa vào tấm biển quảng cáo ở phía bên kia.
Gió vẫn lớn như buổi sáng.
Giang Tùy hơi cúi đầu, hạ cằm rúc xuống cổ áo, đợi vài phút trôi qua, đã dần quen với cái lạnh mới từ từ ngồi thẳng lên.
Châu Trì không biết đi qua từ lúc nào, tháo khăn quàng cổ xuống đưa cho cô.
Giang Tùy ngước lên nhìn, thấy cậu hơi mím môi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cậu không nói gì, khom người cúi xuống, đặt chiếc khăn quàng cổ lên đùi cô, sau đó quay lại chỗ cũ đứng.
Giang Tùy nhìn cậu một lúc, sau đó lấy khăn quàng lên cổ.
Chính là chiếc khăn màu xanh lam mà hôm trước cô mua, rất to, cũng rất ấm áp.
Chờ một lúc, xe bus cuối cùng cũng đến.
Người người lũ lượt kéo nhau lên xe, Giang Tùy bước lên, tìm vị trí và ngồi xuống. Đợi mọi người đều lên xe rồi, Giang Tùy mới nhìn thấy bóng dáng của Châu Trì.
Phía trước đã không còn chỗ trống. Tầm mắt của cậu nhìn bao quát chiếc xe, sau đó đi lên phía trước, đứng dựa vào cây cột.
Trong lòng Giang Tùy càng ngày càng không rõ tư vị gì nữa.
Ngày hôm đó cô chỉ nói: "Đừng lúc nào cũng đi cùng nhau", chứ không có nói "từ nay trở đi không bao giờ đi cùng nhau nữa."
Bên cạnh cô có ghế trống, tại sao cậu không ngồi?
Chiếc xe tiếp tục vững vàng đi về phía trước, Giang Tùy vẫn nhìn về hướng đó, Châu Trì dường như cảm nhận thấy gì, quay lại nhìn cô.
Ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Vài giây trôi qua, Giang Tùy giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo cậu qua đây ngồi, thế nhưng cậu vẫn không động đậy, Giang Tùy bèn gọi lên: "Châu Trì."
Trong xe ồn ào, một vài người phụ nữ trung niên đang nhỏ to trò chuyện, khiến cho giọng nói của Giang Tùy hoàn toàn bị lấn át.
Nhưng Châu Trì tựa hồ vẫn nghe thấy, cậu đứng thẳng dậy, cầm cặp sách sau đó bước tới chỗ cô.
Hàng ghế của Giang Tùy ngồi sát cửa sau, không gian phía trước có phần chật hẹp.
Thân hình cao lớn của Châu Trì ngồi xuống, bên dưới đặt chân có vẻ khó khăn.
Giang Tùy ngồi nhích vào trong một chút, nói: "Ngồi như này có khó chịu không?"
Châu Trì: "Không sao."
Cậu đi một đôi giày thể thao, chân chống lên thanh sắt ở phía trước, lộ ra một chút mắt cá chân, Giang Tùy nhận thấy cậu đang xỏ một đôi tất cotton ngắn mùa hè.
"Cậu không có tất dài sao?" Cô không nhịn được hỏi.
Châu Trì quay đầu sang nhìn cô.
Giang Tùy chỉ vào chân cậu: "Đi như vậy không lạnh sao?"
"Lạnh." Cậu lại lần nữa quay mặt sang, nhàn nhạt nói: "Tôi không có tất dài."
Giang Tùy im lặng một lúc, sau đó lại không nhịn được mà nói: "Có muốn đi mua không?"
Vài giây sau, nghe thấy cậu ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng.
Xe đến bến, hai người xuống xe, không về nhà luôn mà đi bộ đến trung tâm thương mại gần đó, tìm thấy một cửa hàng bán tất ở gần đấy, sau đó mua liền một lúc năm đôi.
Lớp học phụ đạo sắp kết thúc, khoảng cách tới năm mới càng lúc càng gần.
Đêm trước, Châu Mạn vội vã trở lại ngôi nhà cũ.
Lúc ăn tối, cô dặn đi dặn lại Giang Tùy vài thứ, sáng sớm ngày mai cùng cô đi đến Bắc Kinh.
Giang Tùy nghe hiểu xong liền hỏi: "Ba con có về không?"
"Có đấy." Châu Mạn mỉm cười. "Trùng hợp dì đến Bắc Kinh để gặp khách hàng, ba con cũng không cần đến để đón con nữa, tối mai chúng ta gặp nhau ở sân bay, sau đó hai người trực tiếp bay về Giang Thành."
Tri Tri nghe thấy liền cau mày: "Sao chị lại về quê rồi, năm ngoái cũng không ở đây, mình con chán chết đi được."
Châu Mạn nói: "Chán thì đọc sách đi."
Tri Tri liếc mẹ một cái, bất mãn di di chân lên sàn nhà.
Châu Mạn chẳng hơi đâu mà quản đến nó, quay đầu dặn dò Giang Tùy chuẩn bị đồ đạc mang theo.
Châu Trì ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối đứng ngoài cuộc trò chuyện, không nói năng gì.
Giang Tùy thu dọn đồ đạc trước khi ngủ. Chỉ có vài bộ quần áo, bỏ vừa một vali nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, mới bảy giờ sáng, cô đã xuống lầu ăn sáng, chuẩn bị khởi hành.
Trợ lý Tiểu Triệu của Châu Mạn đã lái xe vào bên trong, mang vali của cô bỏ vào cốp. Tri Tri hiếm khi có lương tâm, bất chấp gió lạnh, chạy ra tận đầu hẻm tiễn Giang Tùy.
Giang Tùy đứng bên đường dặn thằng bé vài câu, lúc chuẩn bị lên xe vừa hay nhìn thấy bóng hình thấp thoáng, tim đập loạn một nhịp.
Châu Trì có vẻ như vừa mới thức dậy, chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài chiếc áo phông cũ, tóc vuốt qua loa, chân xỏ một đôi dép. Cậu đi qua, nhíu mày: "Đi à?"
Giang Tùy gật đầu.
Cậu không hỏi thêm gì nữa, nhìn cô một lúc, sau đó móc từ trong túi áo khoác ra một thứ gì đó.
Giang Tùy cúi xuống nhìn, là một món đồ lưu niệm.
Chim cánh cụt màu hồng.
Châu Trì rũ mắt, vài giây trôi qua, nhỏ giọng nói: "Quà năm mới."
Hết chương .