Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy thức dậy rất muộn, nhận một cuộc điện thoại của Lâm Lâm, hẹn cô một giờ chiều đến lớp học phụ đạo báo danh. Giang Tùy ghi nhớ địa chỉ, vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu tìm đồ ăn sáng.
Trên bàn ăn đã có người ngồi, Tri Tri cùng Châu Trì đều đã ở đó.
"Chị, hôm nay chị ngủ nướng khét lẹt rồi ấy, ngủ ngon thế à?" Tri Tri vừa ăn bánh vừa hỏi.
"Ờ." Giang Tùy đáp lại một tiếng, đi vào bếp bưng ra một tô cháo.
Châu Trì liếc nhìn cô một cái.
Giang Tùy cúi đầu ăn cháo.
Tri Tri lại nhích lại gần, nói: "Chị, hôm nay chị có kế hoạch gì không, chúng ta đi ăn một bữa lớn đi."
"Không ăn." Giang Tùy nói, "Chị có việc rồi."
"Việc gì vậy?"
"Em quản nhiều thế hả?" Giang Tùy nhanh chóng giải quyết tô cháo, sau đó lấy hai cái bánh trong túi giữ nhiệt rồi đi lên lầu.
Tri Tri nhìn cái bóng sau lưng cô, kỳ quái tự hỏi: "Chị ăn nhanh như thế làm cái gì chứ?"
Không có ai trả lời thằng bé.
Châu Trì ăn bánh xong, đứng dậy thu dọn chén đũa, sau đó cũng lên lầu.
Tri Tri câm nín: "Hai cái người này, chịu rồi."
Buổi chiều, Giang Tùy chuẩn bị đồ đạc sau đó xách cặp sách ra đến cửa, vừa hay chạm mặt Châu Trì.
Dường như không ngờ sẽ đụng phải Châu Trì ở đây, bước chân cô dừng lại một chút.
Châu Trì hỏi: "Cậu đi báo danh?"
Giang Tùy gật gật đầu.
Châu Trì bước qua, tầm mắt dừng lại giữa hai hàng chân mày cô, hỏi: "Sao không gọi tôi?"
Giang Tùy nhỏ giọng nói: "Là Lâm Lâm gọi cho tôi, tưởng cậu hẹn với đám Trương Hoán Minh rồi."
Châu Trì nhìn cô một lúc, không nói nhiều, "Đi thôi."
Cậu bước xuống lầu trước, Giang Tùy dõi theo bóng lưng cậu, nhìn thấy cậu đeo một chiếc túi chéo sau lưng. Có lẽ trong túi chẳng có quyển sách nào, nhìn qua có vẻ lép kẹp.
Xuống lầu, Châu Trì định đi lấy xe đạp thì nghe Giang Tùy nói: "Đi bus đi, có xe qua đó luôn, tiện lắm."
Châu Trì quay lại nhìn cô.
Giang Tùy do dự nói: "Không thì cậu đi xe đạp đi, tôi đi xe bus."
Châu Trì nhíu mày, dường như cảm thấy lời đề nghị của cô vô cùng ngu ngốc.
"Đi thôi."
Thời điểm này, xe bus tương đối vắng vẻ, hai người vừa lên xe liền tìm được chỗ ngồi, Giang Tùy ngồi cạnh cửa sổ, Châu Trì ngồi cạnh cô.
Một lúc sau, chẳng ai trong số hai người lên tiếng.
Châu Trì đeo tai nghe nghe nhạc, còn Giang Tùy ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi được một đoạn, Châu Trì tháo tai nghe xuống, hỏi cô: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Giang Tùy ngẩn người một lúc, nói: "Cũng được."
"Có quầng thâm kìa."
"Có à?" Giang Tùy sờ sờ lên tròng mắt, không nói gì nữa.
Châu Trì cũng không nói gì, khóe mắt nhướng lên một cách vô thức.
Từ trước tới nay, mỗi khi đi với nhau đều là cô nói nhiều, thường tự mình gợi chuyện để nói, còn cậu thì không giỏi chuyện này, cũng không biết cô hôm nay có chuyện gì, sao lại yên tĩnh khác thường như vậy.
Lúc xuống xe, Giang Tùy bị đám người cùng xuống chen chúc xô đẩy, Châu Trì liền cầm tay kéo cô sang một bên.
Cậu còn chưa kịp buông tay, thì cô đã tự mình rút tay ra trước.
Châu Trì không phải một người chậm hiểu, vì vậy đã nhận ra được điểm không đúng.
Đến lớp phụ đạo, Giang Tùy nhìn thấy rất nhiều gương mặt cùng lớp quen thuộc, báo danh đủ các lớp, mọi người đăng ký, sau đó đóng học phí, nhận biên lai và lịch học.
Các khóa học đều được lên lịch từ ngày đến tháng , từ giờ đến giờ hàng ngày.
Đăng ký xong xuôi, mọi người lần lượt đi xem phòng học cho quen trước, cũng không phải chuyện gì quan trọng. Có người đề nghị cùng nhau đi hát hò, vừa hay rảnh rỗi không có việc gì, nên nguyên đám liền kéo nhau đi.
Ngồi ở quán karaoke hơn một tiếng, một vài nữ sinh đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Hứa Tiểu Âm đề xuất: "Bọn mình đi mua sắm đi."
Giang Tùy cũng muốn đi: "Được."
"Cậu có cần nói với Châu Trì một tiếng không?"
Giang Tùy ngoái đầu lại nhìn, Châu Trì đang ngồi trên ghế sofa cùng vài người khác, bên cạnh còn có Lý Thăng Chí. Đèn bên trong phòng rất tối, nhìn cậu có chút không rõ ràng.
Giang Tùy nói: "Để mình nhắn tin cho cậu ấy được rồi."
"Ừa vậy cũng được."
Nói qua với mấy người bên cạnh một tiếng, sau đó ba người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vài phút sau, Châu Trì nhận được tin nhắn của Giang Tùy: "Tôi đi mua sắm với đám Lâm Lâm, chốc sẽ tự về nhà."
Lúc này Lý Thăng Chí cũng phát hiện trong phòng ba người bọn họ đã biến mất.
"Đám Giang Tùy đi đâu rồi ấy nhỉ? Không nói gì mà đã đi rồi."
Châu Trì không nói gì, bỏ điện thoại xuống, sau đó với lấy một lon bia.
Hát hò xong, ba người cùng nhau đi ăn tối.
Lý Thăng Chí ngờ vực hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay Giang Tùy đi mà không chờ cậu thế?"
Trương Hoán Minh nói: "Đám con gái không phải thích đi mua sắm cùng nhau sao, bình thường mà."
Châu Trì uống một hớp bia, một lúc sau nói: "Hình như cậu ấy đang tránh mặt tôi."
"Hả?" Trương Hoán Minh kinh ngạc: "Tại sao? Cậu làm chuyện xấu gì à, chọc giận người ta?"
"Không." Ngoại trừ hôm qua tóc vàng nói nhố nhăng vài câu đã giải quyết ổn thỏa rồi thì không còn chuyện gì khác.
Lý Thăng Chí đột nhiên nghĩ ra cái gì, lấy khuỷu tay đẩy Trương Hoán Minh: "Này, nói xem, có phải hôm qua cậu nói cái rắm đấy nên dọa cho người ta sợ rồi không?"
Trương Hoán Minh giật nảy mình một cái, vội vàng nháy mắt ra hiệu, thế nhưng đã muộn rồi.
Châu Trì đã hỏi: "Hôm qua cậu nói cái gì?"
Trương Hoán Minh sờ sờ cánh mũi, toát mồ hôi lạnh: "...Không có gì, chỉ là, chỉ là trưa hôm qua gặp cậu ấy ở căn tin, sau đó có nói chuyện một lúc."
Châu Trì cau mày: "Cậu nói cái gì với cậu ấy?"
"Chỉ chém gió mấy câu, nói cậu ấy rất tốt với cậu thôi." Trương Hoán Minh cố gắng tổ lái, nói giảm nói tránh.
Lý Thăng Chí nhìn Châu Trì, sau đó khuyên Trương Hoán Minh: "Được rồi, cái mồm hại cái thân rồi, mau chóng nhận tội đi, thành thật giải thích còn nhận khoan hồng."
"Thật ra tôi chỉ thử Giang Tùy một tí thôi..." Trương Hoán Minh nặn ra hai nụ cười, run rẩy kể lại những lời đã nói hôm qua.
Cậu ta nói xong, Lý Thăng Chí liền phụ họa: "Tôi thấy lúc đấy Giang Tùy có hơi xấu hổ thôi, con người cậu ấy khá đơn giản, chắc là bị dọa hết hồn."
Sắc mặt của Châu Trì thay đổi, yên lặng cầm lon bia một lúc, sau đó đứng dậy rời đi, không nói một câu.
Trương Hoán Minh lau mồ hôi đổ rịn ra đầy trán, huých cho Lý Thăng Chí một khuỷu tay: "Tôi nói chứ, cậu là do ông trời phái đến để hãm hại tôi à?"
"Còn không phải cậu tự làm tự chịu à?" Lý Thăng Chí liếc cậu ta một cái, "Nhìn nhìn, xem cái miệng thối của cậu gây ra chuyện gì rồi, xem xem cậu ta làm cái gì bên trong đấy?"
"Tôi làm sao mà biết được, tôi cũng không phải cố ý chứ."
Lý Thăng Chí khịt mũi: "Cậu chờ xem, Châu Trì sớm muộn cũng xử lý cậu."
Châu Trì vừa đi vừa gọi điện cho Giang Tùy, nhưng không ai bắt máy.
Cậu trực tiếp quay trở về, vừa tới cửa liền bắt gặp Giang Tùy đang ở dưới lầu. Cô đang nửa ngồi nửa quỳ trên sàn nhà, lúi húi đổi tấm thảm trên ghế sofa, quay đầu liếc nhìn Châu Trì một cái, sau đó lại quay lại tiếp tục công việc dang dở của mình.
Dì Đào thấy cậu đã quay trở lại, mỉm cười: "Ây, tiểu Trì đó hả, dì với a Tùy vừa nhắc đến con xong thì con trở về. Thật kỳ lạ, nay về sớm thế, a Tùy còn bảo chắc phải tối muộn con mới về kìa."
Giang Tùy cúi đầu, lặng lẽ kéo đệm sofa.
Châu Trì đặt cặp sách lên bàn, trả lời: "Không có việc gì nên về sớm ạ."
Dì Đào sốt ruột với mấy món đang nấu dở dưới bếp, đứng dậy nói: "Lại đây, giúp a Tùy trải thảm hộ dì đi."
Nói xong liền mặc lại tạp dề sau đó nhanh chóng chạy xuống bếp.
Giang Tùy đã trải xong hai tấm thảm, vẫn còn hai tấm nữa.
Châu Trì cầm lấy tấm của dì Đào lúc nãy, Giang Tùy cũng tự mình cầm nốt tấm còn lại, vẫn không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cứ tưởng phải tối cậu mới về."
Châu Trì không nói gì, bận rộn với công việc trên tay.
Đợi một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, Giang Tùy quay lại nhìn.
Châu Trì đã trải xong xuôi, dịch tấm đệm trên sofa: "Cậu không muốn gặp tôi?"
Trái tim Giang Tùy khẽ nhảy lên một nhịp, nói: "Không có."
Cô cũng trải xong xuôi, đứng dậy, kéo dãn một chút khoảng cách với cậu.
Châu Trì lại bước sang, tầm mắt nhàn nhạt dừng trên người cô: "Hôm qua Trương Hoán Minh nói gì với cậu?"
Giang Tùy đờ người, theo tiềm thức bước lùi lại một bước.
Châu Trì thu lại ánh mắt, cúi đầu phát ra tiếng cười nhẹ, tự chế giễu: "Lời nói của cậu ta lợi hại thế à? Cho nên cậu đang cảnh giác với tôi?"
"... Không phải." Giọng nói Giang Tùy càng ngày càng nhỏ, lông mày nhíu chặt, đầu cúi càng thấp.
Châu Trì không bước lên dồn ép cô nữa, im lặng nhìn cô một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi bắt nạt cậu sao? Chiếm tiện nghi của cậu sao? Nói lại thì, hình như chính cậu mới là người nhìn trộm cơ thể của tôi đấy..."
Khuôn mặt của Giang Tùy đã đỏ ửng lên: "Không phải tôi cố ý."
"Tôi cũng đâu có trách cậu, đúng không?"
Giang Tùy gật đầu: "Ừm."
Châu Trì nhìn chằm chằm cô: "Vậy thì tại sao cậu phải trốn tránh tôi?"
Giang Tùy không biết phải trả lời sao: "Người khác sẽ hiểu lầm chúng ta."
"Cậu rất để ý sao?"
Giang Tùy gật đầu: "Tôi không muốn bị người khác nói."
Châu Trì: "Vậy từ sau đừng có quản tôi nữa."
"Không phải." Giang Tùy nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta chú ý một chút là được."
"Chú ý thế nào?"
"... Chính là không phải lúc nào cũng đi cùng nhau."
Nét mặt Châu Trì không đổi, im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: "Được. Tôi lên trước."
Không đợi cô trả lời, cậu nhấc cặp sách trên mặt bàn lên, quay người rời đi.
Bước vào phòng, cặp sách bị ném thẳng một phát xuống sàn nhà, sau đó cậu móc điện thoại từ trong túi ra, gọi: "Trương Hoán Minh, tôi thật con mẹ nó muốn đập chết cậu."
Hết chương .