Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Để an tâm, Thời Tiến chuẩn bị bí mật quan sát một chút, thông qua các loại chi tiết nhỏ phán đoán xem Liêm Quân rốt cuộc có tức giận hay không. Nhưng mà Liêm Quân căn bản không cho cậu cơ hội này, phát hiện cậu băng bó vết thương xong lại không đàng hoàng đi nghỉ ngơi, trực tiếp nắm quần áo cậu, vừa lôi cậu vừa trượt xe lăn, tự mình đuổi cậu ra khỏi gian phòng của anh, tiện thể đóng cửa lại luôn.

“Tôi cũng không quấy rối anh ta nghỉ ngơi, tại sao anh ta muốn đuổi tôi ra.” Thời Tiến không cam tâm, còn hơi ghen ghét, “Rõ ràng trước kia Quẻ Cửu có thể trực tiếp canh giữ trên ghế sô pha ở gian ngoài phòng anh ta khi anh ta ngủ trưa.”

Tiểu Tử tàn nhẫn nhắc nhở: “Tui cảm thấy là bởi vì hiện tại cậu quá bẩn…”

Thời Tiến cúi đầu xem quần áo trên người mình, hùng hồn phản bác: “Bẩn chỗ nào, quần áo trên người tôi là đồ sạch mới đổi hôm nay!”

“Nhưng cậu đã rất nhiều ngày chưa tắm… chưa gội đầu…” Tiểu Tử tiếp tục tàn nhẫn nhắc nhở.

Mặt Thời Tiến cứng đờ, tỉ mỉ ngẫm lại một chút, phát hiện mình thật sự là chưa tắm mấy ngày rồi, trong thời gian này bởi vì nhiệm vụ mà còn lăn trên đất không biết bao nhiêu vòng, lập tức cảm thấy cả người đều ngứa, hỏi: “Hôm Hướng Ngạo Đình mang tôi về nhà nghỉ, không lau qua cho tôi sao?”

Tiểu Tử thương hại trả lời: “Đừng nghĩ nhiều, hắn có thể giúp cậu đổi áo ngủ, cho cậu ngủ thoải mái hơn, đã xem như là hắn săn sóc cậu.”

Thời Tiến: “…”

Thời Tiến hoả tốc chạy về phòng, lột sạch chính mình rồi tắm rửa sạch sẽ, thẳng đến khi da dẻ cả người bị chà tới đỏ lên mới mặc một bộ áo ngủ mỏng đi ra, liếc mắt nhìn thời gian, phát hiện đã gần đến giờ cơm tối, vội tùy tiện thay quần áo khác đi đến phòng ăn.

Đến đó, Liêm Quân đã ngồi ở trong phòng ăn. Thấy Thời Tiến đến, anh không nói gì như thường ngày, chỉ ra hiệu Thời Tiến ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Thời Tiến vẫn không đoán được rốt cuộc anh có tức giận hay không, thấy trên bàn phần lớn là đồ ăn mình thích, trong lòng hết sức cảm động, không nhịn được mà giải thích lần nữa: “Quân thiếu, tôi thật sự chỉ là quan tâm anh, nếu như anh không thích, tôi có thể thay đổi.”

Động tác cầm đũa của Liêm Quân ngừng lại, nhấc mắt nhìn về phía cậu, hỏi: “Thay đổi thế nào?”

“… Đổi sang thận trọng kín đáo một chút?” Thời Tiến thăm dò trả lời.

Liêm Quân đặt đũa xuống bưng bát canh lên, nói: “Ăn cơm, ăn xong tới thư phòng với tôi.”

Thời Tiến: “…” Sao có cảm giác khí áp lại thấp hơn.

Cơm nước xong, Thời Tiến đàng hoàng đi thư phòng với Liêm Quân, hai người ngồi đối diện nhau cách bàn trà, Liêm Quân lấy dụng cụ uống trà ra tinh tế pha trà, hỏi: “Xử lý vết thương xong rồi?”

Tầm mắt Thời Tiến không tự chủ rơi xuống ngón tay trắng nõn đang nhấc ấm trà màu tối của Liêm Quân, gật đầu trả lời: “Xử lý rồi, chỉ là một điểm máu ứ đọng, không có gì quan trọng.”

Liêm Quân đổ nước trà đầu, bắt đầu ngâm nước thứ hai, mở đầu đề tài: “Nói về nhiệm vụ lần này một chút.”

Thời Tiến cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, vẫn không nhìn ra đầu mối gì, vì vậy đàng hoàng trả lời theo đề tài của anh, nói đại khái quá trình của nhiệm vụ lần này một lần.

Liêm Quân lắng nghe, động tác pha trà trên tay không ngừng lại, chờ Thời Tiến nói xong, trà cũng đã pha xong.

Anh rót một chén đẩy lên trước mặt Thời Tiến, nói: “Nếm thử.”

Thời Tiến bưng lên nốc ực một cái, khen: “Ngon lắm!”

Liêm Quân: “…”

Thời Tiến hoàn toàn không hiểu phẩm trà nhận được lời nhắc nhở muộn màng của Tiểu Tử: “Tiến Tiến, phẩm trà không phải phẩm như thế, uống chút chút một, tinh tế thưởng thức mùi vị bên trong.”

Thời Tiến: “…”

Liêm Quân chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Thời Tiến không nói lời nào.

Sau lưng Thời Tiến ứa mồ hôi, thảm thiết cảm nhận được vỗ mông ngựa nhầm sang đùi ngựa là cảm giác gì, không được tự nhiên chuyển tầm mắt, như đứng đống lửa, như ngồi đống than dưới ánh mắt tử vong của Liêm Quân.

“Ngày hôm nay tại sao muốn kiên trì tới dùng cơm?” Liêm Quân đột nhiên hỏi.

Thời Tiến vừa định há mồm nịnh hót, Liêm Quân đã chặn lại như biết trước, “Tôi muốn nghe lời nói thật.”

Thời Tiến nghe thấy ngữ khí của anh có vấn đề, vội nuốt lời nịnh nọt vọt tới bên mép về, hơi cân nhắc, trả lời: “Tôi sợ anh gặp nguy hiểm… người biết chuyện anh vẫn còn ở thành phố B không nhiều, đột nhiên có bạn cũ đến hẹn, khiến tôi cảm thấy không ổn.”

“… Cậu cũng thật nhạy bén.” Liêm Quân gõ gõ tay vịn xe lăn, nghiêng người đổ trà vừa pha, rung chuông bảo người đổi chén trà sữa nóng cho Thời Tiến, ngữ khí chậm lại, nói: “Sau này đừng xúc động như thế nữa, trong lòng có nghi ngờ hoặc là hoài nghi gì có thể trực tiếp tìm tôi chứng thực, không cần tự lực cố gắng ra sức, chiến đấu anh dũng một mình không phải là thói quen tốt.”

Đây là đang động viên? Thuận tiện dạy cậu cách xử lý nguy cơ chính xác?

Thời Tiến sững sờ, nhìn khuôn mặt bất kể có dưỡng như thế nào cũng vẫn tái nhợt của Liêm Quân, đầu óc nóng lên, thốt ra một câu: “Liêm Quân, anh nhất định phải sống, sống thật lâu.”

Liêm Quân ngừng lại, đưa mắt nhìn Thời Tiến.

Thời Tiến nói xong cũng hơi ngẩn ra, sau đó cam chịu số phận mà thở dài.

Trước đây cậu muốn cứu Liêm Quân, phần lớn là bởi vì thanh tiến độ và Tiểu Tử, còn có một phần nguyên nhân nhỏ là một chút thiện ý xuất phát từ nhân tính, nhưng hiện tại chung sống cùng Liêm Quân lâu như vậy, cậu không thể không thừa nhận, bây giờ cậu muốn cứu Liêm Quân, chỉ là bởi vì cậu muốn Liêm Quân sống sót.

Người là động vật cảm tình, Liêm Quân tốt như vậy, cậu không muốn anh chết, không muốn một chút nào.

“Sống tiếp mới có tương lai, Liêm Quân, anh nỗ lực một chút có được hay không? Bên ngoài người muốn anh chết nhiều như vậy, chính anh không nỗ lực hơn, cẩn thận hơn, tôi thật sự sợ ngày nào đó anh đột nhiên không còn nữa. Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, nguy hiểm cũng không phải là bởi vì chuẩn bị chu toàn, là sẽ không tới.” Thời Tiến tận tình khuyên nhủ, nói mãi nói mãi, không nhịn được đến bên cạnh Liêm Quân, nắm lấy tay Liêm Quân đặt trên tay vịn xe lăn, thân thể cũng cúi xuống nhìn anh, cả người tỏa ra khí tức bà mẹ già ưu sầu bận tâm.

Cậu thật sự rất sợ, thanh tiến độ của Liêm Quân lần nào cũng phồng giống như đi tàu lượn siêu tốc, lý trí nói cho cậu biết là không cần gấp như vậy, thanh tiến độ trước khi đầy bình vẫn còn một đợt hoãn chết, hết thảy đều có cơ hội. Nhưng ở chung lâu dần, ảnh hưởng của tình cảm đối với cảm xúc từ từ gia tăng, cậu thật sự không có cách nào bảo đảm chính mình luôn luôn bình tĩnh.

Liêm Quân rũ mắt, nhìn tay mình bị túm lấy.

Thời Tiến còn đang bật băng: “Nói thí dụ như lần này, trong đại sảnh có người thì thế nào, bọn họ cách xa như vậy, lỡ như người bên phòng cách vách đột nhiên làm khó dễ, hoặc là Trần Thanh làm phát ngọc đá cùng vỡ, bọn họ căn bản là không kịp phản ứng.”

Liêm Quân không tiếp lời, nghiêng đầu nhìn lướt qua khoảng cách càng ngày càng gần giữa hai người.

“Hơn nữa, anh biết rõ bữa tiệc có vấn đề, vậy sao lúc ra khỏi cửa không mang thêm mấy người? Không hẳn là cần đem toàn bộ bọn Quẻ Nhất tới, mang Quẻ Tam Quẻ Ngũ cũng được mà, chỉ mang một mình Quẻ Nhị thật sự là quá mạo hiểm.” Thời Tiến không phát giác điều gì, tiếp tục tận tình khuyên nhủ, đại khái là cảm thấy nhiệt độ tay Liêm Quân quá thấp, còn không tự chủ xoa xoa mấy lần.

Ánh mắt Liêm Quân trở nên sâu hơn, rốt cục mở miệng: “Thời Tiến.”

“Hả?” Thời Tiến nghiêng đầu nhìn anh, một người ngồi thẳng một người cúi xuống, khoảng cách gần đến mức cơ hồ có thể đếm rõ lông mi của đối phương.

Liêm Quân nhìn đôi mắt Thời Tiến lập loè ánh sáng “Đơn thuần ngu xuẩn” chân thành, thanh tuyến trong trẻo chẳng biết vì sao có chút trầm, tốc độ nói cũng chậm hơn so với lúc thường, hỏi: “Tay của tôi sờ thích lắm sao?”

Thời Tiến sững sờ, ngừng động tác xoa xoa tay Liêm Quân lại, cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau… Mấy giây sau vèo một cái buông tay ra bắn về ghế sô pha, biểu tình cứng đờ, một bên lúng túng giải thích rằng mình không phải là cố ý, một bên đâm Tiểu Tử ở trong lòng, hỏng mất hỏi: “Sao tôi lại nắm tay Liêm Quân! Tôi nắm vào lúc nào!”

Ngữ khí Tiểu Tử quái dị, mơ hồ mang theo chút hưng phấn: “Tiến Tiến, không phải sợ! Ổ ủng hộ nị! Nị có thể!”

Không phải, mi đang ủng hộ cái gì!

Thời Tiến cảm thấy đầu óc mình đại khái là hỏng rồi, hoặc là vừa bị vật kỳ quái nào đó nhập vào người, thấy Liêm Quân mang biểu tình khó lường nhìn qua, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, nỗ lực tự cứu: “Quân thiếu, tay anh quá lạnh, mặc dù bên trong hội sở có thiết bị sưởi, nhưng anh vẫn cần phải mặc nhiều chút.”

Liêm Quân không để ý tới cậu, quay người trượt xe lăn ra sau bàn làm việc, cầm một phần văn kiện lên đọc, dáng vẻ hết sức lạnh lùng.

Thời Tiến lén lút quan sát anh, muốn nói lại thôi.

Mười phút sau, Liêm Quân đột nhiên ngẩng đầu, chỉ cửa thư phòng nhìn Thời Tiến: “Đi ra ngoài, cậu ồn ào quá.”

Thời Tiến hết sức oan ức: “Tôi rõ ràng không nói gì.”

“Hô hấp của cậu làm phiền tôi.” Liêm Quân không hề bị lay động, vô cùng tuyệt tình.

Thời Tiến ngừng thở theo phản xạ, kiên trì một hồi, cuối cùng không đỡ được tầm mắt tử vong của Liêm Quân, ủ rũ cúi đầu, kéo bước chân nặng nề, cẩn thận từng bước mà rời khỏi thư phòng.

Ầm, cửa thư phòng đóng lại.

“Tiểu Tử, đắc tội ông chủ, tôi có phải là sẽ bắt đầu gặp xui xẻo?” Thời Tiến đứng trong hành lang xa xăm dò hỏi.

Tiểu Tử cực kỳ vui vẻ, ngữ khí vẫn hưng phấn quỷ dị như cũ: “Sẽ không nhoa, bảo bối rất thương cậu đóa.”

Thời Tiến nội thương, cảm thấy cái bàn tay vàng này của mình đại khái là phế rồi.

Thời gian còn sớm, Thời Tiến trở về phòng rửa mặt xong nằm ở trên giường, lăn lộn nửa ngày nhưng ngủ không được, lan man xoắn xuýt cái vấn đề Liêm Quân có phải giận thật hay không một hồi, tư duy bay cao bay xa, đột nhiên nhớ tới những chiến lợi phẩm quan trọng thu được trong lần làm nhiệm vụ này, tâm tư trong nháy mắt từ chân trời quay về hiện thực, xoạch một cái ngồi dậy, nói: “Tiểu Tử, tư liệu tôi bảo cậu phục chế đâu, mau lấy ra cho tôi nhìn một chút!”

Tiểu Tử cũng lập tức bị kéo ra từ trong một loại ảo mộng nào đó, kích hoạt bộ nhớ một chút, sau đó nhét một mạch một đống tư liệu lớn vào đầu Thời Tiến.

Đầu óc Thời Tiến như muốn nổ tung, đổ ngược về giường.

Đống tư liệu lớn ào ào ào chạy qua đầu như phim đèn chiếu, Thời Tiến nhịn không được đè trán xuống, cảm thấy não sắp bị quá nhiều thông tin làm căng phồng.

Tiểu Tử thấy thế hoảng lên, vội điều chỉnh tình huống thân thể của cậu, cho cậu thêm một đống buff, áy náy nói: “Xin lỗi, tui quên mất những tài liệu này không thuộc về nguyên thân, không giống ký ức của nguyên chủ, cậu tiếp nhận sẽ không thích ứng.”

“Không sao.” Có buff xoa dịu, Thời Tiến từ từ ổn lại, không cố nói nhiều với Tiểu Tử, chuyên tâm tìm kiếm tư liệu bản thân muốn.

Tư liệu Tiểu Tử phục chế tổng cộng có bốn phần, ba phần đến từ lão đại Lang Nhân là anh Lang, một phần đến từ chính Nguyên Mặt Rỗ, nội dung mỗi phần đều rất nhiều, nếu như chỉ lật xem thủ công, không mất ba, năm ngày tuyệt đối xem không xong. May mà Thời Tiến có Tiểu Tử hỗ trợ, khoảng chừng sau một tiếng, đã giần sàng ra một thứ giống danh sách khách hàng nhất.

Đó là một phần danh sách tạo thành từ toàn bộ chữ cái và con số, chữ cái ở phía trước, con số ở phía sau, lít nha lít nhít, thoạt nhìn giống một đống ngựa chạy tán loạn, căn bản không nhìn ra là vật gì.

Tiểu Tử nói: “Mới nãy tui dùng dữ liệu lớn phân tích một chút, cơ bản đã xác định phần tài liệu này chính là danh sách khách hàng của Lang Nhân, chữ cái phía trước danh sách đại biểu tên người, con số đằng sau là cách thức liên lạc dùng một loại phương pháp làm lộn xộn đặc biệt, mấy con số phía sau cùng hẳn là ngày thành lập giao dịch.”

Thời Tiến dò hỏi: “Có thể phân tích ra quy luật làm lộn xộn của phương thức liên lạc, hoàn nguyên chúng nó không?”

“Có thể, nhưng cần một chút thời gian.” Tiểu Tử trả lời.

Thời Tiến yên lòng, nói: “Không vội, cậu cứ từ từ.” Nói xong cũng tự mình suy nghĩ phần danh sách này, nỗ lực thông qua ngày thành lập giao dịch tìm ra chút đầu mối hữu dụng.

Có điều cậu thật sự là không quá am hiểu những thứ này, không phân tích được bao lâu, đã bị những con số lít nha lít nhít đó thôi miên buồn ngủ, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Một giấc đến hừng đông, sáng sớm tỉnh lại Thời Tiến phát hiện đầu mình hơi nặng, còn đau nhoi nhói, vừa giơ tay sờ, hết biết nói gì mà phát hiện mình đang phát sốt, nhiệt độ còn không thấp.

Tiểu Tử vô cùng chột dạ: “Hình như là tiếp thu quá nhiều thông tin cùng một lúc, ảnh hưởng tới tình trạng thân thể của cậu…”

Thời Tiến giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng càng giãy dụa càng váng đầu, bất đắc dĩ từ bỏ, vừa móc điện thoại di động ra gửi tin nhắn xin nghỉ cho Liêm Quân vừa hỏi: “Có kết quả phân tích ngày hôm qua chưa?”

“Có.” Tiểu Tử trả lời, ngữ khí có chút nghiêm túc, “Mọi phương thức liên lạc trong danh sách đều được tôi hoàn nguyên, nhưng bên trong không có mã số liên lạc nào trùng với phương thức liên lạc của nhân vật trong kịch bản, đồng thời bởi vì đơn giao dịch này hết hiệu lực, cho nên ghi chép giao dịch tiền tài phía sau cũng trống không, thiếu hụt điều kiện so sánh quan trọng nhất.”

Thời Tiến cảm thấy đầu càng đau, hỏi: “Cho nên tình huống bây giờ là chúng ta phân tích một hồi, manh mối lại đứt đoạn?”

“Cũng không hẳn… Tôi căn cứ vào chữ cái đầu của họ tên khách hàng trong danh sách, thông qua phương pháp loại trừ giần sàng, đối chiếu họ tên toàn bộ nhân vật có liên quan trong nội dung vở kịch, cuối cùng tìm được một cái tên có khả năng nhất.”

Thời Tiến nghe ngữ khí của nó có vấn đề, liền vội vàng hỏi: “Là ai?”

“Từ Xuyên, luật sư tâm phúc của Thời Hành Thụy, người lúc trước từng tới tuyên bố di chúc cho cậu.” Tiểu Tử trả lời, sau đó bổ sung, “Trong nội dung vở kịch gốc, Từ Xuyên cuối cùng bị Thời Vĩ Sùng thu phục, thành luật sư chuyên dụng của Thời Vĩ Sùng, cung cấp cho Thời Vĩ Sùng không ít tài liệu quan trọng, giúp Thời Vĩ Sùng củng cố địa vị tại Thụy Hành.”

Thời Tiến yên lặng, an tĩnh một hồi mới xác nhận hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Tiểu Tử trả lời cực kỳ khẳng định, thấy biểu tình cậu không dễ nhìn, động viên nói, “Đương nhiên, cũng có thể là tui phân tích sai rồi, vì không có chứng cứ xác thực chứng minh chữ cái trong danh sách khách hàng chính là Từ Xuyên.”

“Không cần chứng minh.” Thời Tiến đổ về giường, thở dài, “Người cùng Lang Nhân giao dịch chính là gã. Còn nhớ tăng trưởng khác thường của thanh tiến độ sau khi tôi từ chối ký tên di chúc sao? Lúc đó tôi sống chết cũng không nghĩ ra tại sao từ chối di sản rồi nhưng thanh tiến độ không giảm mà còn tăng, hiện tại tôi nghĩ ra rồi, vấn đề không ở chỗ tôi từ chối di sản, mà ở chỗ tôi từ chối ký tên ‘vào phần’ di chúc kia.”

Tiểu Tử lập tức bắt kịp ý cậu, hỏi: “Tiến Tiến, cậu là nói phần di chúc Từ Xuyên đem ra có vấn đề?”

“Quá nửa là vậy, có điều tất cả những thứ này cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.” Thời Tiến trả lời, các loại ý nghĩ lung tung, lộn xộn không rõ ràng đầy trong đầu, “Trong nội dung vở kịch gốc, không bao lâu sau khi nguyên chủ ký tên lên di chúc thì bị bắt cóc, bị nhốt lại hành hạ rất lâu, chờ đến lúc nguyên chủ được cứu, Thụy Hành đã bị Thời Vĩ Sùng tiếp quản. Trong thời gian từ khi nguyên chủ bị trói đến khi nguyên chủ được cứu, Thụy Hành đến cùng xảy ra chuyện gì, Thời Vĩ Sùng và Từ Xuyên ở trong này đóng vai nhân vật gì, những thứ này đã không thể nào khảo cứu, bây giờ chúng ta chỉ có thể suy đoán suông.”

Tiểu Tử cẩn thận dò hỏi: “Vậy Tiến Tiến, cậu cảm thấy là Từ Xuyên kia, có cấu kết cùng Thời Vĩ Sùng hay không?”

Thời Tiến suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi không cảm thấy vậy, Thời Vĩ Sùng xác thực không có sát ý đối với tôi, hơn nữa lúc tôi và Thời Vĩ Sùng gặp mặt ở bệnh viện, thanh tiến độ lập tức hạ vài điểm, hiện tại tôi càng thiên hướng là vì Thời Vĩ Sùng xuất hiện đúng lúc, khiến Từ Xuyên cùng bàn tay đen phía sau kiêng kỵ, không tiếp tục dụ tôi ký tên vô văn kiện hoặc là trực tiếp ra tay với tôi.”

Tiểu Tử có chút không yên lòng: “Nếu lỡ như hắn…”

“Nếu như phải, vậy coi như là tôi não tàn mắt mù, nhìn lầm người. Nhưng tôi cảm thấy là không phải, Thời Vĩ Sùng hẳn là không cấu kết với Từ Xuyên, ít nhất hắn khẳng định không biết trước nội dung di chúc, điểm ấy nội dung vở kịch gốc có ghi, năm anh em nhà họ Thời là sau khi tuyên bố di chúc mới biết Thời Hành Thụy phân toàn bộ tài sản cho nguyên chủ. Mặc dù nội dung vở kịch có rất nhiều lỗ thủng, nhưng mấy sự thực minh xác này, không thể sai luôn chứ.”

Thời Tiến trùm chăn lên che mặt mình, tiếp tục phân tích, “Còn có, cậu nghĩ kỹ một chút về mấy làn sóng lên xuống của thanh tiến độ sau khi tôi vào bệnh viện, lúc tôi và Thời Vĩ Sùng mới gặp mặt, thanh tiến độ hạ xuống , nhưng sau khi tôi dùng ngôn ngữ thăm dò hắn, thanh tiến độ tăng trở lại, hiện tại logic trong này cũng đã rõ ràng rành mạch—— Thời Vĩ Sùng tức giận bị tôi hoài nghi, nếu như lúc đó tôi nói tiếp, Thời Vĩ Sùng đại khái sẽ bị tôi chọc giận bỏ đi, lúc này Từ Xuyên có thể thừa dịp vắng người mà vào gạt tôi ký văn kiện… May mà lúc đó tôi ngậm miệng đúng lúc, giữ Thời Vĩ Sùng lưu lại bệnh viện, còn qua tay hắn, bức Từ Xuyên chia di sản thành năm phần, phân ra ngoài toàn bộ, không phải vậy thì phỏng chừng tôi đã sớm ngủm rồi. Nếu như bọn họ có cấu kết, vậy thanh tiến độ căn bản sẽ không gợn sóng như thế, Thời Vĩ Sùng cũng không cần ở lại bệnh viện với tôi, trực tiếp bảo tôi ký văn kiện là được.”

Tiểu Tử suy tư.

Thời Tiến nói xong ý kiến đã được sắp xếp sơ sơ, nhớ tới khoảng thời gian ở chung cùng Thời Vĩ Sùng, xuất thần một hồi, đột nhiên vạch chăn che ở trên mặt ra, nói: “Bây giờ có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, muốn xác định Thời Vĩ Sùng có cấu kết cùng Từ Xuyên hay không, có một biện pháp đơn giản nhất.”

Tiểu Tử hoàn hồn, mong đợi hỏi: “Biện pháp gì?”

“Trực tiếp hỏi hắn.”

Tiểu Tử kinh hãi: “Trực tiếp hỏi?!”

“Đúng, trực tiếp hỏi. Thời Vĩ Sùng hiện tại là một anh trai tốt hàng thật giá thật, giáp mặt hỏi một chút sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa cho dù bộ dạng anh trai tốt của hắn là giả vờ, không phải vẫn còn đùi lớn ở đây sao, sợ cái gì, dù sao cũng không chết người được.” Thời Tiến lại vui vẻ lên, phấn chấn tinh thần làm một cú nhảy cá chép từ trên giường xuống, sau đó thấy hoa mắt, hơi lảo đão ngã trở lại, yếu ớt nói, “Không được, Tiểu Tử tôi đau đầu quá, giúp tôi nhắn cái tin ngắn cho Quẻ Nhị, nhờ hắn gọi bác sĩ lại đây.”

Tiểu Tử: “…”

Mấy phút sau, Quẻ Nhị và Liêm Quân đồng thời mang theo bác sĩ tới.

Quẻ Nhị nhìn thấy Thời Tiến sốt tới choáng váng, cực kỳ vô nhân tính bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác, cười cậu bỉ quá nên gặp báo ứng.

Thời Tiến không có khí lực gì mà liếc hắn một cái, chuyển tầm mắt sang nhìn Liêm Quân.

Liêm Quân và cậu nhìn nhau, ra hiệu bác sĩ tiến lên.

Ông bác sĩ đo nhiệt độ cho Thời Tiến, nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ cái trán Thời Tiến, nói: “Cái đầu này gần như sắp nóng chín rồi, không hổ là người trẻ tuổi, sốt tới vậy mà còn tinh lực gửi nhắn tin cầu cứu, hơn nữa một chữ cũng không đánh sai, tố chất thân thể không tệ.”

Thời Tiến bị vỗ tới sinh không thể luyến, khó chịu nói: “Bác Long, đừng vỗ, não muốn quay mòng mòng, mau tiêm cho cháu hai phát, cháu khó chịu.”

Bác Long từ bi buông tay, thuần thục đổi thuốc lấy kim, nói: “Tôi là tôi thích bệnh nhân nghe lời như cậu, tiêm hai phát đúng không, yên tâm, bác đây tiêm cho cháu.” Nói xong đầy ẩn ý liếc nhìn Liêm Quân bên cạnh một cái.

Liêm Quân không thèm để ý đến ông, trượt xe lăn đi đến mép giường bên kia của Thời Tiến, đưa tay chạm một cái vào đầu Thời Tiến đang sốt đến đỏ bừng.

Nhiệt độ trên tay anh làm Thời Tiến lạnh tới mức hơi run rẩy, run xong liền cảm thấy thoải mái, hơi nghiêng đầu qua, kề sát cái trán nóng phừng phừng vào lòng bàn tay anh.

Liêm Quân dừng động tác thu tay lại, do dự một chút, dán tay về, nhẹ nhàng ấn xuống trán cậu một cái, hỏi: “Rất khó chịu?”

“Vẫn ổn, chỉ là choáng.” Thời Tiến trả lời, cọ trán vào lòng bàn tay anh dụi dụi.

Quẻ Nhị ở bên cạnh không dám tin tưởng, vẻ mặt như nhìn thấy thần tích.

Đầu ngón tay Liêm Quân khẽ nhúc nhích, sờ tóc mai của cậu một cái, đột nhiên nói: “Tóc dài ra.”

“Vậy sao, tôi cũng không để ý…” Thời Tiến nhắm mắt lại, ý thức chậm rãi trở nên không rõ ràng, biết là mình sắp không chịu được mà lịm đi, vội cố chống đỡ tinh thần mở mắt ra, nhìn về phía Liêm Quân nói, “Quân thiếu, anh đừng ở chỗ này nữa, cẩn thận tôi lây bệnh cho anh.”

Liêm Quân nghe giọng cậu hàm hàm hồ hồ không còn tinh thần, liền sờ sờ tóc cậu, đáp: “Ngủ đi.”

Thời Tiến không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi.

Tầm mắt bác Long hơi dừng ở cái tay vẫn đang đặt trên trán Thời Tiến của Liêm Quân, bóc một miếng dán hạ sốt, đẩy tay Liêm Quân ra, dán cái chát lên trán Thời Tiến, nói: “Thời Tiến nói đúng, Quân thiếu cậu mau đi ra, phát sốt tuy rằng không lây, nhưng lỡ như cảm nhiễm tật xấu nào khác thì không tốt, thân thể cậu yếu, có thể sẽ không chịu nổi.”

Liêm Quân cau mày liếc ông một cái, rồi liếc nhìn biểu tình Thời Tiến thoải mái hơn sau khi dán miếng hạ sốt, cuối cùng không nói gì, thu tay về, trượt xe lăn đi đến bên cạnh Quẻ Nhị, phân phó: “Cậu ở đây trong coi, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”

Quẻ Nhị gật đầu, tiễn anh rời đi rồi tới bên giường, nhìn dáng dấp Thời Tiến sau khi ngủ càng thêm ngớ ngẩn, không nhịn được duỗi tay chọt nhẹ trán cậu, nhỏ giọng thầm thì: “Cái tên nhà cậu… không phải cậu thật sự si tâm vọng tưởng thành công đấy chứ.”

Bác Long đang buộc ga-rô cho Thời Tiến nghe vậy liếc hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng, xoa xoa thuốc cho Thời Tiến, vững vàng chuẩn xác tàn nhẫn đâm kim vào mạch máu của Thời Tiến.

Truyện Chữ Hay