Dung Châu Trung cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Hướng Ngạo Đình, đồng thời cùng Thời Vĩ Sùng kẹp Trần Thanh ở giữa, vì vậy, bữa cơm bạn bè cũ liên hoan này của Liêm Quân xem như là hoàn toàn bị quấy nhiễu.
Xác định Liêm Quân cơ bản đã an toàn, Thời Tiến thấy tốt thì lui, mười phần thức thời yên tĩnh lại, còn trả áo khoác cho Hướng Ngạo Đình, sau đó mượn cớ lấy thêm bộ đồ ăn cho anh trai ra khỏi phòng bao một mình, tìm Quẻ Nhị.
Quẻ Nhị dựa vào bên cạnh bàn tròn, thấy cậu nghiêm mặt đi đến, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy, bị anh của cậu khi dễ?”
“Không phải.” Thời Tiến kề sát vào hắn, nhẹ giọng nói, “Mới nãy lúc tôi đi đón người phát hiện trong mấy cái phòng khách bốn phía giống như có người, mà nhân viên phục vụ lại bảo hôm nay lầu hai lầu ba đều trống không, tôi cảm thấy hơi kỳ quái, chúng ta tốt nhất chú ý nhiều một chút.”
Ánh mắt Quẻ Nhị lóe lên, nói: “Hôm nay lầu hai lầu ba nơi này xác thực không có ai, Trần tiên sinh nói lo lắng thân phận Quân thiếu đặc thù, cho nên đã sớm bao hết lầu hai lầu ba. Cậu thấy gian phòng bao nào có người? Làm sao phát hiện?”
Thời Tiến cảm thấy phản ứng của hắn có chút kỳ quặc, quá bình tĩnh, nghi ngờ nhìn hắn, trả lời: “Hai gian cách vách giống như đều có người, mới nãy lúc tôi đùa giỡn lột mũ và khăn quàng cổ của anh ba tôi ở trên hành lang, tôi nghe thấy tiếng người mơ hồ truyền đến từ phòng khách vốn trống không…”
Cậu nói một hồi, thấy biểu tình của Quẻ Nhị càng ngày càng kỳ quái, dần dần tỉnh táo lại, đưa tay tóm chặt quần áo Quẻ Nhị, hạ thấp giọng cắn răng nói: “Anh biết hai gian phòng bao cách vách có người?”
“Biết.” Quẻ Nhị sờ sờ mũi, như muốn cười nhưng lại ngừng, chỉ một ngón tay xuống mặt đất, “Ngồi trong đại sảnh lầu một còn đều là người của chính phủ, nếu không làm sao Quân thiếu có khả năng đáp ứng cho cậu tới, cho nên thoải mái đi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, trời sập xuống vẫn có người đỡ cho. Đúng rồi, sao anh của cậu tới cả đám thế, cậu gọi tới? Còn có, vừa nãy cậu khen mấy anh trai kia của cậu như vậy, là nhìn ra Trần tiên sinh có vấn đề, cố ý? Cậu cũng quá nhạy cảm rồi, đầu óc làm sao phát triển vậy.”
“… Không phải, tôi chỉ là khen vui đùa một chút.” Thời Tiến nặn ra một câu từ trong kẽ răng, buông hắn ra, đột nhiên cảm thấy tâm mệt mỏi quá, ở trong lòng gọi Tiểu Tử, “Tôi cảm thấy mình là một kẻ ngốc.”
Tiểu Tử trầm mặc ngắn ngủi, phờ phạc an ủi: “Không sao, tui so với cậu càng ngu hơn.”
Thời Tiến: “……”
Thời Tiến sinh không thể luyến mà mang bộ đồ ăn về phòng, ngồi phịch ở bên cạnh Liêm Quân không nói lời nào, triệt để ủ rũ.
“Làm sao vậy?” Liêm Quân dò hỏi.
Thời Tiến ngắm anh một cái, lại liếc nhìn Trần Thanh một cái, lắc lắc đầu, yên lặng hơi di chuyển cái ghế sang bên chỗ Hướng Ngạo Đình, quyết định tạm thời đơn phương tuyệt giao cùng Liêm Quân mấy phút, xoa dịu một chút cảm xúc quá mức gợn sóng ngày hôm nay.
Liêm Quân liếc mắt nhìn khoảng cách được kéo ra giữa hai người, thu mắt lại không hỏi nhiều nữa, rung chuông gọi Quẻ Nhị vào, yêu cầu thực đơn, thêm mấy món ăn, trong đó có một món có liên quan tới dê nướng nguyên con Thời Tiến từng nói muốn ăn——loại dê non, nướng nguyên con.
Thời Tiến đã hãm sâu bản thân vào vực sâu chán ghét không thể tự kiềm chế, nên không chú ý tới món Liêm Quân gọi.
Hướng Ngạo Đình đồng dạng chú ý tới tâm tình Thời Tiến biến hóa, tâm lý hết sức hài lòng cậu và Liêm Quân “giữ một khoảng cách”, đưa tay giúp cậu dời bộ đồ ăn sang bên này chút, hỏi: “Đói bụng?”
Thời Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn hắn, sâu xa hỏi: “Anh tư, lúc nãy em giới thiệu các anh, có phải là trông đặc biệt ngốc?” Nếu sớm biết Liêm Quân lần này xuất hành là có chuẩn bị, cậu cần gì phải nháo như vậy, đàng hoàng ngồi ăn ké cơm là được.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn một câu nói, cậu quả nhiên là vẫn còn quá trẻ.
Hướng Ngạo Đình thấy cậu ủ rũ, mặt mày mềm hóa, vừa định mở miệng an ủi, Dung Châu Trung ngồi bên cạnh cậu liền mở miệng, ngữ khí quái lạ: “Em có lúc nào mà không ngốc? Có vài người tuy rằng thân thể đã mười tám tuổi, nhưng trí thông minh vẫn dừng lại ở mười năm trước, không ngốc là không thể nào, đời này cũng không hết. Lớn bằng đó rồi còn khoe khoang anh trai, xấu hổ hay không.” Âm lượng câu nói sau cùng khá là nhỏ, cơ hồ chỉ như đang nói thầm bên môi một chút.
Thời Tiến thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn, giơ nắm đấm lên với hắn.
Dung Châu Trung nguýt cậu một cái, không để ý tới cậu.
Hướng Ngạo Đình kẹp ở giữa, có chút bất đắc dĩ, còn có chút buồn cười —— quá lâu, loại hình ảnh ấm áp anh em gây lộn nhau này, đã quá lâu chưa từng xuất hiện.
Bữa cơm ngày hôm nay này dù sao cũng là Liêm Quân chủ trì, mấy vị anh trai nhà họ Thời xem như là không mời mà tới, cho nên khi đang đợi đồ ăn mang lên, Thời Vĩ Sùng thức thời mượn cớ có việc muốn nói riêng với mấy em trai, gọi nhân viên phục vụ tới dọn một bàn ở gian khác bên ngoài, mang theo mấy em trai đi ra ngoài.
Thời Tiến cũng đi theo, Liêm Quân không có ngăn cản, chỉ dặn Quẻ Nhị một lát nữa bảo nhân viên phục vụ đưa mấy món ăn gọi thêm phía sau đến bàn của Thời Vĩ Sùng.
Phòng bao vốn đang náo nhiệt cấp tốc nguội lạnh lại, Liêm Quân tự mình rót chén trà cho Trần Thanh, đặt vào khay trên bàn chuyển đến trước mặt hắn ta, không đầu không đuôi mà nói: “Thời Tiến đặc biệt nhạy cảm đối với nguy hiểm.”
Trần Thanh bị hai chữ “nguy hiểm” này đâm sâu vào khiến tim nhảy một cái, đưa tay tiếp nhận trà nóng Liêm Quân rót, khô cằn đáp: “Vậy, vậy sao, cậu ta thoạt nhìn không lớn tuổi, là người anh mới thu sao?”
“Đúng, cậu ấy trưởng thành rất nhanh.” Liêm Quân dựa vào xe lăn, múc một chén canh cho chính mình, vừa từ từ khuấy, vừa giống như nói chuyện phiếm mà nói, “Thời Tiến rất biết đúng mực, cũng rất tri kỷ, chưa bao giờ quá mức vô lễ đối với người lần đầu tiên gặp mặt.”
Trần Thanh nghe nghe, trán chậm rãi chảy mồ hôi.
Hai người quen biết nhiều năm, Trần Thanh tự xưng là không biết rõ Liêm Quân bảy phần, thì năm phần cũng nên có. Liêm Quân sẽ không bao giờ nói lời thừa không ý nghĩa trong trường hợp không thỏa đáng, nhưng bây giờ Liêm Quân lại đột nhiên không đầu không đuôi mà khen một thuộc hạ mới thu, còn tỏ rõ là thuộc hạ mới vừa biểu hiện sự kiêu căng gào to khắp nơi này trong ngày thường rất biết đúng mực, kết hợp với câu trước “Thời Tiến đặc biệt nhạy cảm đối với nguy hiểm”, Trần Thanh gần như là lập tức hiểu ý Liêm Quân—— tôi biết anh có vấn đề, không chỉ là tôi, thậm chí ngay cả thuộc hạ tôi mới thu cũng nhìn ra anh có vấn đề, cho nên thừa dịp tôi vẫn chưa xé rách một phần mặt nạ ôn nhu cuối cùng, tốt nhất là anh nên nắm chặt cơ hội chủ động thẳng thắn.
“Liêm Quân…” Trần Thanh mở miệng, muốn nói cái gì đó, miệng hơi mở ra lại ngậm vào, như là bị người khác rút mất tinh thần, xụi lơ ở trên ghế, cười khổ một tiếng, “Liêm Quân, anh vẫn như thế… Tôi nhớ là trước kia anh không ăn canh.”
“Người đều sẽ thay đổi.” Liêm Quân rốt cục giương mắt nhìn hắn ta, hỏi, “Năm đó chậu trúc phú quý tôi đưa cho anh, sống có khỏe không?”
Trần Thanh sững sờ, lặp lại cái ám hiệu đã quá lâu không nghe được này, ánh mắt hoảng hốt trong nháy mắt, viền mắt đột nhiên đỏ lên, giơ tay lau mặt, như là đã hạ được quyết tâm, ngồi thẳng thân thể, đôi mắt nhìn Liêm Quân chăm chú, trả lời, “Rất tốt, mọc ra ba mầm non, nhưng đáng tiếc bị mèo cào hư mất một cái, hai cái khác được bà nhà tôi dịch sang chậu mới, cũng không biết có thể cứu sống hay không.”
Lời này được phiên dịch lại là: Từ khi chúng ta tách ra, tôi có ba người nhà mới, một người trong số đó bị thương tổn, hai người khác bị bắt, bị thương tổn chính là bà nhà tôi, bị bắt chính là con tôi, xin hãy cứu bọn họ.
Liêm Quân khép mi lại, thấy mắt Trần Thanh đầy chờ đợi căng thẳng nhìn mình, gật gật đầu với hắn ta, nhẹ giọng trả lời: “Sẽ cứu sống, uống chút canh đi, canh hôm nay không tệ.”
Nghe được lời đồng ý Trần Thanh tức khắc thả lỏng thân thể, trên mặt lộ ra biểu tình vừa muốn khóc vừa muốn cười, như là cục đá nén ở trong lòng lâu ngày rốt cục buông lỏng một chút, không tiếng động nói tiếng cảm tạ với Liêm Quân, chủ động nói sang đề tài khác.
Gian ngoài, bầu không khí trên bàn ăn của mấy anh em nhà họ Thời cũng không yên ổn thái bình.
Thời Tiến ngồi một mình một bên, ba vị anh trai ngồi đối diện cậu, ở giữa là đủ loại mỹ thực, mùi thơm thức ăn tràn ngập, lại không ai động đũa, trận thế giống như tam đường hội thẩm.
Tam đường hội thẩm: Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc. (Theo baike.baidu)
Thời Vĩ Sùng đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tiểu Tiến, lần này bọn anh tới đây, là muốn bàn luận một ít chuyện cùng em, cũng như cùng với Liêm Quân.”
Thời Tiến đã đoán được Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung hơn phân nửa là do Hướng Ngạo Đình gọi tới, chỉ không biết tại sao bọn họ lại tới đây, thấy biểu tình Thời Vĩ Sùng nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút da đầu lạnh lẽo, hỏi: “Các anh muốn nói chuyện gì?”
“Bàn luận vấn đề em đi hay ở.” Thời Vĩ Sùng trả lời, khẽ nhíu mày, ý vị sâu xa, “Liêm Quân nói em đi hay ở hoàn toàn do chính em quyết định, Tiểu Tiến, anh hi vọng em theo anh về nhà.”
Thì ra là muốn nói cái này.
Thời Tiến hơi hơi thả lỏng, vẫn nhẫn tâm từ chối như cũ: “Anh cả, xin lỗi, em không muốn trở về.”
“Tiểu Tiến.” Mặt Thời Vĩ Sùng lộ vẻ không đồng ý, nói, “Anh cho là chúng ta đã giải trừ hiểu lầm.”
Thời Tiến đã sớm muốn nói chuyện rõ ràng với mấy vị anh trai đã loại bỏ được hiềm nghi là hung thủ giết người này, thấy thời cơ lúc này cũng vừa vặn, vì vậy hơi sắp xếp ngôn ngữ, nghiêm túc nói: “Anh cả, anh ba, anh tư, trước đây em xác thực có chút hiểu lầm với các anh, khoảng thời gian này cũng quá mức tùy hứng, hại các anh lo lắng cho em, xin lỗi. Em không muốn lừa dối các anh, trước đây em không muốn về nhà, quả thật có một phần nguyên nhân là ở các anh, nhưng bây giờ em không muốn về nhà, chỉ bởi vì là em muốn ở lại Dạ Sắc, em thích nơi này.”
Ba người Thời Vĩ Sùng cùng cau mày.
“Tình huống nhà chúng ta dù sao cũng không giống gia đình bình thường.” Thời Tiến tiếp tục giải thích, giọng nói mang theo than thở, “Các anh có cuộc sống và sự nghiệp của mỗi người, có người thân cần phải chăm sóc của từng người, thân phận em lúng túng, trở lại với các anh, có nghĩa là phải quay về ở trong tòa nhà rộng lớn trống rỗng kia một lần nữa, một mình đi học tan trường, chờ các anh tình cờ rảnh rỗi thì liên lạc với em một chút… Em nói như vậy không phải chỉ trích các anh điều gì, chỉ là muốn để cho các anh rõ ràng, so với loại cuộc sống trước kia, em càng yêu thích cuộc sống bây giờ. Ở bên cạnh Liêm Quân, em có thể học rất nhiều thứ, không kém hơn so với trường học, Quẻ Nhất bọn họ đều rất dụng tâm dạy em, em rất yêu thích bọn họ. Các anh coi như là em đang học đại học chỗ Liêm Quân, chỉ có điều là học thứ tương đối khác biệt… Em đã thành niên, các anh tín nhiệm em một lần, có được hay không?”
Thời Vĩ Sùng cau mày, biểu tình Hướng Ngạo Đình căng cứng, ngay cả Dung Châu Trung cũng bày ra vẻ mặt “Em đang nói cái thứ ngốc nghếch gì vậy”, không một tiếng động nói cho Thời Tiến đáp án của bọn họ—— không được, làm sao có thể được, có anh trai nào sẽ đồng ý em trai đi tới chỗ xã hội đen học cái “Đại học” chó má gì, ngại mỗi ngày sống quá thoải mái sao.
Hướng Ngạo Đình lắc đầu nói: “Tiểu Tiến, đây không phải là vấn đề tín nhiệm hay không, mà là vấn đề em ở lại bên cạnh Liêm Quân, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm.”
Thời Vĩ Sùng bổ sung hỏi: “Tiểu Tiến, em có nghĩ tới tương lai của em hay không? Em đang chặn đường lui của chính mình đấy.”
“Em biết, em đều nghĩ tới.” Thời Tiến nhìn về phía bọn họ, kiên định trả lời, “Dù cho có nguy hiểm, em cũng muốn ở lại. Anh tư, nếu như hiện giờ em nói với anh, lái máy bay chiến đấu rất nguy hiểm, muốn anh lui ra chọn một bộ ngành an toàn ôn hòa hơn, anh có nguyện ý không?”
Hướng Ngạo Đình cau mày, không nói.
Thời Tiến lại nhìn sang Dung Châu Trung, hỏi: “Anh ba, nếu như em nói làm minh tinh rất nguy hiểm, thỉnh thoảng bị sasaeng fan quấy rầy, còn phải đối mặt với paparazi ở khắp mọi nơi, muốn anh trở lại cuộc sống của người bình thường, hoặc là lui về vị trí hậu trường, anh nguyện ý không?”
Dung Châu Trung cười lạnh: “Em thích tìm đường chết thì cứ đi, lấy anh ra so làm gì, treo loại danh hiệu lọ hoa như ‘Minh tinh’ lên đầu anh, anh vặn đầu em xuống giờ.”
Thời Tiến: “…”
Thời Tiến lựa chọn không nhìn hắn, vừa nhìn về phía Thời Vĩ Sùng.
Thời Vĩ Sùng giơ tay ngăn chặn lời cậu định nói, ánh mắt có chút phức tạp, như đang nhận thức cậu lại một lần nữa, nói: “Anh hiểu rõ ý của em, tuy rằng anh có ngàn loại phương pháp nói cho em ở bên cạnh Liêm Quân nguy hiểm, có bản chất khác với nguy hiểm những nghề nghiệp khác gặp phải, nhưng em phỏng chừng cũng sẽ không nghe. Anh hiện tại chỉ hỏi em một câu, em thật sự không ở cạnh Liêm Quân không được?”
“Đúng.” Thời Tiến trả lời không chút do dự, còn không quên nịnh hót, “Em cũng tin tưởng em sẽ không phải không có đường lui, các anh chính là đường lui của em.”
Cái vỗ mông ngựa này tương đối đúng chỗ, biểu tình của Thời Vĩ Sùng và Hướng Ngạo Đình gần như là dịu xuống ngay lập tức, ngay cả mặt Dung Châu Trung cũng hơi hơi giãn ra, xì khẽ một tiếng, không có phản bác câu nói này của cậu.
“Tại sao nhất định phải là Liêm Quân?” Thời Vĩ Sùng hỏi.
Đương nhiên là bởi vì tiểu yêu tinh chọc người thanh tiến độ này.
Thời Tiến trả lời trong lòng, trên mặt lại nói về cảm giác chân thực, tình thâm ý trọng: “Bởi vì anh ấy rất tốt, em muốn ở cùng anh ấy. Anh hai, các anh chiều em một lần đi, em chỉ muốn làm chút chuyện chính mình muốn làm.”
Thời Vĩ Sùng trầm mặc, qua một hồi lâu mới hỏi: “Em thích Liêm Quân tới vậy sao? Vì anh ta mà mạng cũng không cần?”
Thời Tiến: “… A?”
Dung Châu Trung phạch một cái ngồi dậy, biểu tình trở nên siêu cấp khó coi, hỏi: “Lão đại anh nói cái gì? Ai? Ai thích ai? Thằng nhãi ranh chết bầm chưa đủ lông đủ cánh này, anh nói em ấy thích ai?”
Thời Tiến cũng đần mặt luôn, nhìn biểu tình Thời Vĩ Sùng đau xót như nhìn thiếu niên lầm lối, trong lòng đột nhiên kịp hiểu ra là hắn đang nói cái gì, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình, trước tiên quay đầu nhìn cửa phòng, xác nhận đã đóng chặt rồi mới thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng giải thích: “Anh cả, anh nói linh tinh gì vậy, cái gì có thích hay không, em chỉ là, chỉ là sùng bái Quân thiếu, sùng bái anh biết không? Em muốn trở thành người lợi hại như anh ấy, anh, anh… Tư tưởng của anh quá hẹp rồi!”
Thời Vĩ Sùng hơi sửng sốt, cau mày liếc Hướng Ngạo Đình một cái, bình tĩnh nhìn Thời Tiến, xác nhận hỏi: “Em không thích Liêm Quân?”
Thời Tiến hỏng mất hỏi ngược lại: “Tại sao anh không nói em thích anh luôn đi.” Tuy rằng Liêm Quân xác thực bộ dạng tốt, tính cách tốt, đối xử với người khác cũng tốt, chỗ nào cũng đều tốt, nhưng, nhưng mà… Mạng còn treo trên dây thép đó, nói gì tới chuyện có thích hay không!
“Hồ đồ!” Thời Vĩ Sùng cau mày quát lớn, rốt cục cũng hiểu được là mọi người dường như vừa náo loạn một trận hiểu lầm, xác nhận hỏi lại, “Em thật sự chỉ là sùng bái Liêm Quân?”
Thời Tiến dùng sức gật đầu, gật giống như là muốn gãy cổ luôn.
Hướng Ngạo Đình nhịn không nổi, không nhịn được hỏi: “Vậy em để ý anh ta như vậy làm gì?”
“Anh ấy là ông chủ của em, anh ấy mà chết em sẽ mất nơi để ăn cơm, em đương nhiên muốn lưu ý anh ấy.” Thời Tiến trả lời như chuyện đương nhiên, đáp xong dùng một loại ánh mắt “Thì ra anh là người như thế, em nhìn lầm anh” nhìn Hướng Ngạo Đình, vẻ mặt vô cùng đau đớn —— không cần suy nghĩ, hiểu lầm ngày hôm nay của Thời Vĩ Sùng tuyệt đối là bởi vì Hướng Ngạo Đình!
Hướng Ngạo Đình lúng túng tránh né tầm mắt của cậu, biểu tình có chút chật vật.
Dung Châu Trung thì lại chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa, tầm mắt lướt qua mặt mọi người, biểu tình khôi phục bình thường, khóe miệng cong lên phát ra một tiếng cười có ý tứ sâu xa, nói: “Các anh thật là biết dằn vặt, có thể chơi đến thế, trực tiếp theo em vào vòng giải trí lăn lộn đi, bảo đảm mỗi ngày sẽ lên trang đầu đề.”
Thời Vĩ Sùng trầm mặc, tiếp tục trầm mặc, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Cho nên chuyện em nói muốn làm, chính là muốn trở thành lão đại xã hội đen như Liêm Quân?”
“Cái gì mà xã hội đen, anh cả, chúng em là tổ chức hợp pháp, làm buôn bán đúng đắn.” Thời Tiến nghiêm túc phản bác, nghiêm mặt hỏi ngược lại, “Chỉ chấp nhận cho các anh làm ông chủ rồi làm minh tinh thậm chí lái máy bay, nhưng không cho em lòng mang thiên hạ, lấy mục tiêu cuộc sống là trợ giúp lão đại tổ chức bạo lực hợp pháp tẩy trắng, làm một anh hùng cứu quốc vô danh? Các anh sao có thể bóp chết giấc mộng của một người trẻ tuổi như vậy.”
Thời Vĩ Sùng & Hướng Ngạo Đình: “…”
Ánh mắt Dung Châu Trung nhìn cậu như nhìn thiểu năng trí tuệ, xì cười ra tiếng: “Không, việc đó của em không gọi là giấc mộng, gọi là vọng tưởng.”
Thời Tiến lần thứ hai trợn mắt nhìn, giơ nắm đấm lên với hắn. Dung Châu Trung tối sầm mặt, ở dưới bàn duỗi chân đá cậu.
…
Chờ Liêm Quân cơm nước xong cùng Trần Thanh đi ra, gian ngoài chỉ còn một mình Thời Tiến, đám người Thời Vĩ Sùng đều không thấy bóng dáng, hơn nữa biểu tình của Thời Tiến còn có chút kỳ quái, ánh mắt lòe lòe nhấp nháy, vừa nhìn đã thấy có vấn đề.
Liêm Quân khép lông mày lại, hỏi: “Anh trai cậu đâu?”
“Có việc đi rồi.” Thời Tiến trả lời, nhớ tới nội dung Thời Vĩ Sùng thẳng thắn nói chuyện cùng Liêm Quân trước đó, chỉ cảm thấy không có cách nào nhìn thẳng mặt Liêm Quân, tâm lý lúng túng đến muốn thăng thiên, tưởng giải thích một chút, lại cảm thấy không biết nên mở miệng làm sao.
Liêm Quân thấy cậu không nhìn mình, chân mày nhíu chặt hơn, lại tạm thời không nói gì, chỉ ra hiệu cậu đuổi theo mình, trượt xe lăn đưa Trần Thanh ra nhà hàng.
Bữa tiệc có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm kết thúc, chờ đến lúc mọi người ngồi lên ô tô đi về, hoàn toàn rời khỏi phạm vi của nhà hàng, thanh tiến độ của Liêm Quân cấp tốc rơi xuống , triệt để an toàn.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liếc nhìn Liêm Quân ngồi ở bên cạnh, do dự rồi do dự, xoắn xuýt rồi xoắn xuýt, vẫn cảm thấy giải thích sớm một chút tương đối tốt, vì vậy chủ động nhấc lên đề tài, nói: “Cái kia, Quân thiếu, nghe nói ngày hôm nay anh cả tôi nói chút chuyện cùng với anh…?”
Ngón tay Liêm Quân đặt ở trên đầu gối hơi động, thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cậu, ra hiệu lái xe Quẻ Nhị kéo tấm chắn lên, xác định hoàn cảnh tuyệt đối phong bế, mới nói tiếp: “Xác thực nói một chút chuyện, cậu muốn nói cái gì?”
Thời Tiến cảm thấy mình sắp hít thở không thông —— vậy mà lại kéo bảng chắn, Liêm Quân khẳng định đã đoán được cậu muốn nói gì!
Thực sự là không có thời khắc nào so với hiện tại càng lúng túng hơn, anh trai của cậu, chạy đi nói với ông chủ của cậu, cậu có ý đồ với ông chủ, còn dùng cái này đàm phán cùng ông chủ của cậu, mà bây giờ cậu còn phải kiên trì giải thích với ông chủ là mình không có nổi lòng xấu đối với ông chủ.
Thực sự là cái loại anh trai giống như heo!
“… Xin lỗi!” Thời Tiến cúi đầu xin lỗi, tuy rằng lúng túng, nhưng vẫn là muốn giải thích, “Anh cả tôi nói lung tung đấy, Quân thiếu tôi bảo đảm, tôi tuyệt đối trung thành với anh, tuyệt đối không có tâm tư bất kính gì, anh tin tôi!”
Tay Liêm Quân đặt ở trên đầu gối hơi cương, chậm rãi thu về, đặt ngang trên bụng, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm thấp đáp một tiếng.
Thời Tiến đợi rồi đợi, lại đợi rồi đợi, không đợi được đoạn sau, giương mắt nhìn Liêm Quân, thử thăm dò: “Quân thiếu anh không nói gì cả à?”
“Nói cái gì?” Liêm Quân vẫn như cũ không nhìn cậu, trên gò má lộ ra một vẻ đạm mạc, hỏi ngược lại, “Cậu nói không dám bất kính chính là lúc ăn cơm buộc tôi ăn canh, lúc say rượu gọi tôi bảo bối, trước khi làm nhiệm vụ chiếm tiện nghi của tôi? Thời Tiến, chuyện bất kính với tôi, cậu làm còn thiếu sao.”
“…”
Thời Tiến không còn gì để nói, những việc này cậu thật sự đều đã từng làm.
Lần này đổi thành Thời Tiến không nói gì, Liêm Quân nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”
Thời Tiến há miệng, rưng rưng biện giải: “Quân thiếu, đó là tôi quan tâm anh.”
“Ừm.” Liêm Quân gật đầu, lại xoay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vậy tôi cũng sẽ quan tâm cậu.”
Thời Tiến: “…”
Tiểu Tử yếu ớt lên tiếng: “Bảo bối là tức giận sao?”
Thời Tiến yên lặng dựa lưng về ghế dựa, nhìn gò má hoàn mỹ của Liêm Quân, lòng tràn đầy tang thương, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy đáp án của vấn đề này có thể là phủ định sao?”
Tiểu Tử trầm mặc, ở trong lòng trả lời: Không thể.
…
Sau khi trở lại hội sở, Liêm Quân lập tức triệu tập toàn bộ đám người Quẻ Nhất lại đây, phân phó một chuyện —— toàn lực truy tìm tung tích người nhà Trần Thanh, điều tra rõ người hôm nay mai phục trong nhà hàng là nhân mã bên nào, mau chóng cứu người nhà Trần Thanh ra.
Thời Tiến thế mới biết Trần Thanh lần này hẹn Liêm Quân ra là thân bất do kỷ, trước khi nhìn thấy Liêm Quân, Trần Thanh vẫn luôn nằm trong trạng thái bị khống chế, lần này gặp mặt Liêm Quân, toàn bộ hành trình cũng phải mang máy nghe lén, căn bản không dám nói lung tung.
Nếu như không phải giữa Liêm Quân và Trần Thanh có một bộ tiếng lóng bọn họ mới hiểu, Trần Thanh chưa chắc có khả năng nói chân tướng cho Liêm Quân.
Thời Tiến nghe vậy cau mày, rốt cuộc hiểu rõ trạng thái bất an của Trần Thanh trong toàn bộ quá trình là vì sao mà có, tâm lý hơi chìm xuống ——có thể đào ra bạn bè của Liêm Quân, thông qua họ hạ bệ Liêm Quân, người lần này trốn ở phía sau muốn thương tổn Liêm Quân, dường như có năng lực không nhỏ.
“… Quẻ Cửu phụ trách thu tập thông tin, tất cả giải tán đi, nắm chắc thời gian.” Liêm Quân phân phó xong, ra hiệu mọi người mau chóng hành động.
Từng người trong đám Quẻ Nhất đáp rõ, mang nhiệm vụ của mỗi người tản đi.
Thời Tiến hoàn hồn, thấy thư phòng trong chớp mắt chỉ còn sót lại mình và Liêm Quân, nghi hoặc hỏi: “Quân thiếu, vậy còn tôi, tôi phải làm gì?”
“Cậu đi theo tôi.” Liêm Quân trả lời, trượt xe lăn rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh cậu hơi dừng lại, bổ sung thêm, “Nghỉ ngơi thật tốt, vết thương trên tay nhớ tới phòng y tế kiểm tra.” Nói xong trực tiếp đi mất.
Thời Tiến nhìn anh rời đi, liếc mắt nhìn vết thương đã từ sưng tấy trở nên tím bầm trên tay mình, có chút xoắn xuýt ——sao bây giờ nhìn, Liêm Quân lại giống như không hề tức giận.
Vỹ Vỹ: Bảo bối chờ đc tỏ tình thiệt đáng iu~ Tiến Tiến đáng thương tuy EQ chưa tới âm vô cực nhưng vẫn là số âm thôi ~~