Hướng Ngạo Đình canh giữ ở trong nhà dân bỏ hoang phụ cận đã chú ý tới ba chiếc xe lần lượt lao ra, còn hình như loáng thoáng nghe được vài tiếng tiếng súng, trong lòng cảm thấy không đúng, đang chuẩn bị tới gần một chút tìm hiểu tình huống, liền thu được tin nhắn của Thời Tiến.Biểu tình của hắn đại biến, lấy dụng cụ định vị ra xác nhận vị trí của Thời Tiến, phát hiện cậu đang di động với tốc độ cao, vội nói với các đội viên phân công nhau hành động, mình thì xông lên trước chạy tới chiếc xe giấu trong đống củi cách đó không xa.
Lúc này trời đã đen hoàn toàn, trong thôn không lắp đặt đèn đường, đường cũng hẹp, xe chạy hết sức bất tiện.
Nguyên Mặt Rỗ lựa chọn xe tải thể tích lớn, hoàn toàn chính là mục tiêu sống, tình huống hết sức bất lợi cho gã. Gã vừa tức vừa gấp, thấy bốn phía đều là đồng ruộng đất hoang, hoàn toàn không có chỗ tránh né, gấp đến độ quay sang Thời Tiến quát: “Nhanh, thò đầu ra bắn bọn họ mấy súng, cản bọn họ một chút!”
Thời Tiến ở trong lòng mắng to Nguyên Mặt Rỗ đến lúc này vẫn không quên hãm hại cậu, trên mặt lại làm bộ sợ đến không xong, trả lời: “Anh Lưu tôi, tôi không dám! Mới nãy có viên đạn trực tiếp bay sượt qua đầu tôi, tôi sợ, anh Lưu, tôi hối hận rồi, tôi phải về nhà, tôi muốn tìm mẹ tôi.”
“… Mợ! Tên rác rưởi!” Nguyên Mặt Rỗ thiếu chút nữa bị phản ứng của Thời Tiến làm tức tới phun máu, dùng sức vỗ vô-lăng một cái, không còn cách nào, chỉ đành kiên trì tăng tốc độ xe thêm chút nữa, định xông vào làng bên cạnh người tương đối nhiều, dùng lượng người đông yểm trợ.
Thời Tiến hơi co lại dưới chỗ ngồi, thấy Nguyên Mặt Rỗ không rảnh nhìn mình, móc điện thoại di động ra, đánh một cú điện thoại đến chỗ Hướng Ngạo Đình.
Hướng Ngạo Đình lập tức nhận, nhanh chóng hỏi: “Em bên kia thế nào? Anh đang mang người rẽ đường nhỏ đi bọc đầu bọn em, em chú ý an toàn.”
“Bầm ui con muốn về nhà hức hức hức…” Thời Tiến giả khóc, liếc mắt ngó Nguyên Mặt Rỗ đang lái xe một cái, dùng bình dưa muối che lấp, nghẹn ngào nức nở với điện thoại di động, “Tiền quà cưới cho anh hai con kiếm được rùi, bầm ui con muốn về nhà, con đang trên xe cùng người tốt bụng, bầm mau tới đón con, nơi này thật là đáng sợ.”
Hướng Ngạo Đình quỷ dị trầm mặc hai giây, lần thứ hai đạp ga gia tốc, trả lời: “Đừng sợ, anh lập tức đến, em tạm thời không nên xung đột với Nguyên Mặt Rỗ, bảo vệ tốt chính mình.”
Thời Tiến tiếp tục hu hu hu.
Hơi hơi kéo ra được một chút khoảng cách với truy binh, Nguyên Mặt Rỗ mới chú ý tới động tĩnh của Thời Tiến, liếc nhìn về sau một cái, thấy Thời Tiến dường như đang nói chuyện với cái gì đó, vừa giận vừa sợ, hỏi: “Mày đang nói chuyện với ai?! Mày lén giấu điện thoại di động?”
Thời Tiến cũng không cúp điện thoại, đưa tay nhấc bình dưa muối lên, bộ dáng như bị oan uổng, khóc nức nở cao giọng trả lời: “Tôi nói chuyện với bình dưa muối không được sao! Đây là bình dưa muối bầm thích nhất! Tôi cũng sắp chết rồi nha nha nha, anh còn không cho tôi nói lời chào với bầm à!”
Ầm!
Một viên đạn vừa vặn đâm thủng kính xe ghim vào chính giữa bình dưa muối, dưa muối và mảnh kiếng bể nổ văng đầy xe.
Thời Tiến sợ đến mức thiếu chút nữa khóc giả biến thành khóc thật, vội thu tay về, không dám mù quáng đóng kịch nữa, đàng hoàng làm chim cút chờ cứu viện.
Nguyên Mặt Rỗ bị mảnh vỡ và dưa muối dính đầy đầu đầy mặt, thiếu chút nữa lại lái xe vào trong rãnh, tâm tình triệt để chìm xuống, không quản Thời Tiến nữa, hai mắt bất chấp mà nhìn phía sau xe một cái, đột nhiên móc gì đó từ trong ngực ra, dùng miệng cắn mở, kéo kính xe xuống giơ tay ném ra sau.
Đậu xanh!
Thời Tiến sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới trong người Nguyên Mặt Rỗ vẫn còn giấu bom, tầm mắt lén lút quét từ trên xuống dưới Nguyên Mặt Rỗ, muốn nhìn xem có phải là ở trên người gã giấu một cái túi vạn năng, bên trong cất giấu một đống thứ liên quan tới bạo lực và tiền quyền không.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh truyền tới từ phía sau, mưa đạn rốt cục yếu xuống, Nguyên Mặt Rỗ nhân cơ hội tăng nhanh tốc độ, xông thẳng vào khu đất trống của làng bên kia, đang chuẩn bị thừa thế xông lên ra thôn vào đường lớn, phía trước đột nhiên có hai bóng đèn sáng rực chiếu tới, một chiếc xe việt dã đen từ trong đâm nghiêng lao ra, sừng sững ngăn chặn đường gã.
“Đệt! Con rùa ở đâu chui ra thế, có biết lái xe hay không!” Nguyên Mặt Rỗ thiếu chút nữa bị ánh sáng chói mù mắt, vội vã phanh xe để không va vào, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe cao giọng mắng, “Đèn pha chó chết nhà mày! Tránh ra cho tao, nếu không cho mày biết tay!”
đèn pha – đèn cốt: link
Hướng Ngạo Đình mở cửa xuống xe, trầm mặt bước nhanh tới gần.
Nguyên Mặt Rỗ nhìn bóng lưng ngược ánh sách của Hướng Ngạo Đình, nhìn đi nhìn lại, không kiên nhẫn và hung ác trên mặt dần dần thay đổi, rất nhanh ý thức được rằng thân phận người này không bình thường, đang chuẩn bị thu đầu về lái xe chạy trốn, sau gáy đột nhiên bị đánh một cái, sau đó một cái tay từ phía sau vươn tới, mau chuẩn đứt khoát rút chìa khóa xe.
Nguyên Mặt Rỗ không dám tin quay đầu, nhìn về phía chủ nhân cái tay: “Mày —— “
“Mày cái gì, chờ ăn cơm tù đi biến thái chết bầm!” Thời Tiến mở miệng xổ ra một câu chuẩn giọng phổ thông, trên mặt không còn khiếp đảm nhu nhược trước đó, vẻ mặt dữ dằn đưa tay đè vai Nguyên Mặt Rỗ, vây gã ở ghế tài xế, khom lưng muốn trói tay gã.
Nguyên Mặt Rỗ cả kinh đến quên cả giãy dụa, nói năng lộn xộn: “Mày, tại sao mày, mày là nằm vùng?! Tên nhà quê mày lại dám gạt tao! Mày chờ đó, tao nhất định phải tiền dâm hậu sát mày, băm thây —— “
Ầm!
Hướng Ngạo Đình vừa đến đã nghe thấy câu uy hiếp này của Nguyên Mặt Rỗ, mặt trực tiếp đen, đưa tay dùng sức kéo mở cửa xe, nhắm ngay ngực Nguyên Mặt Rỗ đánh một cùi chỏ, sau như lôi chó chết kéo Nguyên Mặt Rỗ từ trên xe xuống dưới, lạnh giọng nói: “Ngậm miệng! Còn nói lung tung, tôi sẽ làm cho cậu vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện nữa.”
Nguyên Mặt Rỗ vừa đau vừa tức, liều mạng giãy dụa, vẫn không cam lòng, miệng chửi bới cực kỳ không sạch sẽ.
Thời Tiến cũng không nhịn được xuống xe đá gã một cước, chẳng thấy phía sau Hướng Ngạo Đình có ai, nghi hoặc hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đang thu thập hai chiếc xe truy binh phía sau, còn có một đội người ở nhà dân bên kia.” Hướng Ngạo Đình giải thích, còng tay Nguyên Mặt Rỗ xong tiện thể lấy từ trên xe một khối khăn lau bịt miệng gã, nghiêng đầu đánh giá Thời Tiến một chút, hỏi, “Bị thương không? Mới nãy anh nghe được tiếng súng và tiếng nổ mạnh ở trong điện thoại.”
“Em không sao.” Thời Tiến lắc đầu, thấy Hướng Ngạo Đình chuẩn bị xách Nguyên Mặt Rỗ vào trong xe giam giữ, vội đưa tay ngăn cản, chui đầu vào sờ khắp người Nguyên Mặt Rỗ.
Hướng Ngạo Đình thấy vậy mi tâm nhảy lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Gã sờ soạng em, em cũng phải sờ lại.” Thời Tiến miệng thì ba hoa, động tác trên tay lại rất nhanh, mười phần có mục đích ấn ấn phần bụng có hơi phình lên của Nguyên Mặt Rỗ, trên mặt lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, hỏi mượn Hướng Ngạo Đình một con dao găm, cắt vỡ từng lớp từng lớp quần áo của Nguyên Mặt Rỗ, từ trên eo Nguyên Mặt Rỗ cắt rách một cái bao nhỏ treo bên người ra.
Nguyên Mặt Rỗ muốn rách cả mí mắt, ngước cổ “A a a” không ngừng.
Hướng Ngạo Đình cau mày, dò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Túi vạn năng của gã.” Thời Tiến giải thích, lưu loát ra bao mở, triển lãm đồ vật bên trong cho Hướng Ngạo Đình xem.
Thuốc, bom, đạn, súng, bình nhỏ ly kỳ quỷ quái, tiền, USB… Một đống đồ vật thượng vàng hạ cám nhét ở trong, cái hộp Thời Tiến đưa Nguyên Mặt Rỗ cũng ở trỏng, không biết Nguyên Mặt Rỗ bỏ hộp vào lúc nào.
Nguyên Mặt Rỗ thấy Thời Tiến đào sạch vốn liếng của gã, giãy như phát điên, ánh mắt nhìn Thời Tiến mang đầy cừu hận, cơ hồ có thể thải ra độc.
Hướng Ngạo Đình thấy chướng mắt, lấy ra một cái túi bọc đầu gã lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Thời Tiến kéo bao nhỏ lại, dặn ngược lại Hướng Ngạo Đình: “Người như thế nhiều động tác nhỏ lắm, cho dù bắt được cũng phải cẩn thận đề phòng, ai biết gã còn giấu cái ám chiêu gì chưa dùng đến.”
Hướng Ngạo Đình nhìn vẻ mặt Thời Tiến nghiêm chỉnh giáo dục người ta, cuối cùng nhịn không được, đưa tay sờ sờ đầu cậu, khen: “Lần này cực khổ rồi, em rất tuyệt.”
Tiểu Tử vui vẻ nhắc nhở: “ nha, Tiến Tiến thanh tiến độ của cậu rơi xuống nha!”
Thời Tiến sững sờ, sau đó mừng rỡ, nở nụ cười xán lạn với Hướng Ngạo Đình, trả lời: “Không khổ cực không khổ cực, vì nhân dân phục vụ.”
Hướng Ngạo Đình: “…”
…
Nhiệm vụ đến đó xem như là cơ bản đã hoàn thành, công tác kết thúc còn lại để cho Hướng Ngạo Đình dẫn đội hoàn thành, Thời Tiến đã hoàn thành nhiệm vụ chính của viện trợ bên ngoài, đạt được đãi ngộ có thể nghỉ ngơi sớm.
Cậu mượn cái cớ ở lại trên xe một mình, từ trong lòng lấy ra chíp cùng USB trộm được từ anh Lang kia, chọt Tiểu Tử: “Những thứ này cuối cùng nhất định là phải giao cho chính phủ, thừa dịp bây giờ thứ này vẫn đang trong tay chúng ta, cậu có thể đem nội dung bên trong phục chế lại sao?”
Tiểu Tử biết những tài liệu này rất quan trọng, thận trọng trả lời: “Có thể thì có thể, nhưng cần một chút thời gian, dù sao trong tay chúng ta không có công cụ chuyên để đọc những tài liệu này.”
Thời Tiến dò hỏi: “Cần khoảng bao lâu?”
“Hai giờ?” Tiểu Tử phỏng đoán sơ sơ.
Thời Tiến suy nghĩ một chút, nói: “Hướng Ngạo Đình bọn họ cần phải một hồi nữa mới xong phần kết, thời gian nhất định là đủ, lát nữa tôi đi thó USB bên trong bao nhỏ của Nguyên Mặt Rỗ lại đây luôn, cậu phục chế một thể.”
Tiểu Tử đáp một tiếng được, yên lặng phát lực.
Thời Tiến liền cảm thấy tay nắm chíp và USB nóng lên, sau đó một cảm giác kỳ quái như có dòng điện từ chíp truyền ra, dọc theo cánh tay chậm rãi chảy vào não bộ, không khó chịu, nhưng rất quỷ dị. Cảm giác này quá mới mẻ, cậu căng thẳng thân thể theo phản xạ, một lúc sau mới chậm rãi thích ứng, thả lỏng thân thể ra.
Bao nhỏ của Nguyên Mặt Rỗ ở ngay trên xe Hướng Ngạo Đình, Thời Tiến ỷ mình là em trai Hướng Ngạo Đình, hết sức quang minh chính đại chui qua, dùng một cái lý do buồn nôn là “Ở trong xe của anh trai tôi mới cảm thấy an toàn”, thuận lợi leo lên xe, tìm được bao nhỏ của Nguyên Mặt Rỗ, mò tới USB.
Sợ khiến người ta hoài nghi, cậu không trực tiếp lấy USB ra, mà là ôm toàn bộ bao nhỏ vào trong lòng, cẩn thận tìm một lỗ hổng trên bao, thông qua cái lỗ nhỏ này nắm USB, sau ngã lên ghế xe, nhắm mắt lại làm bộ như đang ngủ.
… Sau đó cậu liền thật sự ngủ mất, Tiểu Tử phục chế tư liệu thả ra dòng điện tê tê dại dại quá mức thoải mái, thần kinh cậu căng thẳng nhiều ngày nay, nên lập tức được “xoa bóp” tới ngủ luôn.
Tiểu Tử thấy thế cũng không đành lòng đánh thức cậu, hơi hơi tiếp quản quyền khống chế thân thể cậu, làm cho cậu túm chặt lấy bao nhỏ, cẩn thận tăng nhanh tốc độ phục chế tư liệu.
Khi Hướng Ngạo Đình xử lý xong tất cả mọi chuyện trở về, nhìn thấy chính là bộ dáng Thời Tiến núp ở trên xe mình ngủ say sưa.
Có lẽ là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt Thời Tiến có vành đen, thân thể chìm trong tia sáng lờ mờ của buổi tối, dường như có vẻ hơi đơn bạc. Người cậu bẩn thỉu, trên áo bông cũ đầy bụi bẩn dính phải lúc chạy trốn thời và vết dưa muối sau đó bị dính lên, trên ngón tay có mấy vết đỏ rất sâu, đó là khi bình dưa muối nổ tung có mảnh thủy tinh vỡ văng ra cứa phải.
Hướng Ngạo Đình ngừng động tác mở cửa, sững sờ nhìn Thời Tiến một hồi, mãi đến tận khi một cơn gió đêm thổi tới, Thời Tiến trong xe bị lạnh tới hơi co lại mới hoàn hồn, nhẹ chân nhanh chóng lên xe, đóng kỹ cửa xe rồi cởi áo khoác của mình trùm lên người Thời Tiến.
Hướng Ngạo Đình cường tráng hơn so với Thời Tiến rất nhiều, quần áo phủ lên người Thời Tiến, càng khiến mặt Thời Tiến trông nhỏ đi.
Ước chừng là đêm khuya dễ dàng khiến người ta đa sầu đa cảm, Hướng Ngạo Đình nhìn dáng dấp hiện tại của Thời Tiến, tâm tình không nhịn được có hơi gợn sóng, lấy điện thoại di động ra, nhắn một mẩu tin nhỏ cho Thời Vĩ Sùng: Anh cả, trong quá khứ có lẽ chúng ta đều đã làm sai.
Thời Vĩ Sùng không trả lời tin nhắn của hắn, hẳn là đã ngủ.
Nhiều năm tự kiềm chế khiến Hướng Ngạo Đình cấp tốc rút ra từ trong loại tâm tình chập chờn khó giải thích được này, hắn nhìn tin nhắn đã gửi, do dự một hồi, vẫn không rút về, mà là chụp thêm một tấm ảnh dáng vẻ hiện tại của Thời Tiến phát qua, sau đó thu hồi điện thoại di động, nghiêng người giúp Thời Tiến đeo dây an toàn, liên lạc đội viên một chút, chính thức tuyên bố nhiệm vụ lần này kết thúc mỹ mãn, chuẩn bị hành trình trở về.
…
Thời Tiến bị tiếng Tiểu Tử rít gào làm tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, mà lúc này cậu đang nằm trong phòng của một nhà nghỉ xa lạ, mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình rõ ràng không vừa người, bên cạnh không có bất kỳ ai.
“Làm sao vậy?” Cậu ngáp một cái, chỉ cảm thấy lần này ngủ một giấc cực kỳ no, thoải mái đến mức định để cho Tiểu Tử giật điện mình lần nữa.
Ngữ khí Tiểu Tử kinh hoảng: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của bảo bối đột nhiên bắt đầu tăng, đã .”
Thời Tiến “Ồ” một tiếng, cào cào chăn, nhắm hai mắt lại, hai giây sau xoạch một cái ngồi dậy, khiếp sợ quát: “Cái gì?! Cậu nói thanh tiến độ của ai tăng? Ai?”
Tiểu Tử muốn khóc, trả lời: “Bảo bối, là bảo bối, mới vừa tăng thêm, rồi!”
Thời Tiến choáng váng hai giây, sau đó hỏng mất mà bò dậy từ trên giường, chạy khắp phòng tìm điện thoại di động và hành lý, cái gì cũng không tìm được, cuối cùng vẫn nhờ Tiểu Tử nhắc nhở mới biết là cậu được Hướng Ngạo Đình an bài vào nhà nghỉ, hành lý đều ở chỗ Hướng Ngạo Đình, cũng chính là cách vách.
Cậu vội vã chạy sang gõ cửa phòng cách vách.
Hướng Ngạo Đình mở cửa rất nhanh, cầm trong tay một cái khăn lông, tóc tai còn đang nhỏ nước, trên người chỉ mặc một bộ áo tắm, trên làn da lộ ra còn mang theo giọt nước, trước đó dường như đang tắm rửa. Hắn thấy biểu tình Thời Tiến hoảng hốt, cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời Tiến thuận miệng trả lời một câu “Gặp ác mộng”, lướt qua hắn chen vào trong phòng, liếc thấy hành lý của mình, lục từ bên trong lấy điện thoại ra, sau khi mở máy gọi một cú điện thoại cho Liêm Quân.
Điện thoại được nhận rất nhanh, âm thanh Liêm Quân truyền ra, hỏi: “Thời Tiến?”
Thời Tiến nghe giọng anh không có vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm một cái, đặt mông ngồi dưới đất, trả lời: “Là tôi, Quân thiếu anh bên đó sao rồi?”
Liêm Quân không trả lời mà hỏi lại: “Thời Tiến, có phải là cậu không định trở lại?”
Thời Tiến không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Liêm Quân ngừng hai giây, giải thích: “Chính phủ bên kia đưa tin đến, nói nhiệm vụ của các cậu vào sáng sớm hôm nay đã chính thức bàn giao xong xuôi, đại bộ đội suốt đêm lái xe trở về thành phố B. Thời Tiến, cậu tại sao không về hội sở? Hay là… cậu không định trở lại nữa?”
“Làm sao có thể!” Thời Tiến nâng cao giọng phản bác, ý thức được dường như mình hơi quá kích động, vội hạ âm lượng giải thích, “Ngày hôm qua tôi hoàn thành nhiệm vụ xong ngủ luôn, vừa mới tỉnh ngủ, hiện đang ở nhà nghỉ, lát nữa sẽ trở về. Đúng rồi, Quân thiếu anh bây giờ vẫn đang ở hội sở chứ?” Ngàn vạn lần là phải ở hội sở đó!
Ngữ khí của Liêm Quân khôi phục bình thường, trả lời: “Không có.”
“Ồ, không à… Từ từ, không có? Anh ở đâu? Anh muốn đi đâu? Anh định đi làm gì? Anh, anh…” Anh có biết thanh tiến độ của anh đang tăng vọt hay không!
Trái tim Thời Tiến vừa trở về ngực lại thót lên, thần kinh căng thẳng cao độ, nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân cứ chầm chậm tăng điểm điểm trong đầu, không chờ Liêm Quân trả lời, lại hỏi: “Anh có phải là ở trên xe? Anh muốn đi đâu?”
Liêm Quân xác thực vừa mới lên xe, anh có chút bất ngờ với sự nhạy cảm của Thời Tiến, ngữ khí không tự chủ dịu lại, ngồi xong rồi trả lời: “Chuẩn bị đi ăn một bữa cơm cùng bạn cũ, lát nữa cậu gọi điện thoại cho Quẻ Nhất, để hắn đi nhà nghỉ đón cậu. Còn có… lần này cậu biểu hiện không tệ, tôi cúp, bữa tối gặp lại.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Thời Tiến nghẹn một ngụm khí lạnh vào tận tâm khảm, nghe âm thanh kết thúc cuộc gọi truyền ra từ điện thoại di động, nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân đã cao lên tới trong đầu, không chút do dự lại gọi cho Liêm Quân một cú điện thoại.
Liêm Quân vẫn tiếp rất nhanh như cũ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh có thể không đi ăn cơm cùng bạn cũ không?” Thời Tiến đi thẳng vào vấn đề.
Liêm Quân một lát sau mới đáp lời, ngữ khí vậy mà lại càng ngày càng ôn hòa, trả lời: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ăn loạn đồ ăn, cậu về hội sở trước, tôi khẳng định trở về trước cơm tối.”
Bằng cái tốc độ phồng hiện tại của thanh tiến độ, đừng nói trước cơm tối, có thể chống được tới lúc bữa trưa kết thúc cũng là kỳ tích!
Thời Tiến sốt ruột, lại không thể trực tiếp nói rõ phía trước có nguy hiểm, càng gấp càng không biết nên nói như thế nào để thuyết phục Liêm Quân không đi ăn bữa cơm này, vò đầu bứt tai nửa ngày, nghe Liêm Quân lại có ý định cúp điện thoại, đầu óc nóng lên, quát: “Tôi không cho anh ăn cơm cùng những người khác, anh chỉ có thể ăn cơm cùng tôi!”
Không khí trong nháy mắt đọng lại, điện thoại bên kia một mảnh lặng im.
Sau lưng Thời Tiến, tay nắm khăn mặt của Hướng Ngạo Đình đã dùng sức đến nổi lên gân xanh, mặt cứng đơ như hòn đá, trong đầu là các loại gió bão.
“Thời Tiến.” Liêm Quân mở miệng phá vỡ trầm mặc trước, vậy mà cũng không tức giận, tuy rằng ngữ khí nghe qua dường như trở nên nghiêm khắc chút, nhưng lời nói lại là xoa dịu, còn giải thích một chút, “Cậu không được tùy hứng, tôi ăn cơm xong sẽ trở về ngay lập tức, người bạn cũ này đã từng đã cứu tôi, tôi không thể không nể mặt hắn ta.”
Lại còn là giao tình cứu mạng, với tính tình của Liêm Quân, bữa cơm này xem ra là không ngăn cản được.
Thời Tiến đè tay lên trán cưỡng bách mình bình tĩnh, khống chế chính mình không nhìn thanh tiến độ vẫn còn đang tăng trưởng, không ngừng tự nói với mình thanh tiến độ chưa tăng đến chết hoãn kỳ thực không coi như thật sự có nguy hiểm, tim chậm rãi đập chậm lại, nói rằng: “Vậy tôi đi tìm anh, tôi muốn cùng anh ăn cơm, một mình anh tôi không yên lòng.”
Liêm Quân kêu: “Thời Tiến.”
“Tôi muốn cùng anh ăn cơm.” Thời Tiến kiên trì mười phần, trong mắt người ngoài thậm chí kiên trì tới hơi tùy hứng, tìm lý do cho chính mình, “Là anh bảo tôi sau này phải ở bên cạnh anh, ăn cơm cùng anh, hiện tại tôi sắp về thành phố B, anh không được bỏ tôi lại.”
Liêm Quân trầm mặc, cuối cùng thỏa hiệp, báo địa chỉ cho cậu, nói: “Cậu tới đi, tôi bảo Quẻ Nhị ở bên ngoài đón cậu.”
“Không cần! Để Quẻ Nhị canh giữ ở bên cạnh anh là tốt rồi, tôi tự đi tìm.” Thời Tiến vội vã ngăn cản, thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại rồi bò dậy, khom lưng tùy tiện rút ra một cái áo lông từ trong rương hành lý của mình trùm lên, lười đổi cả áo ngủ, quay người chuẩn bị đi tìm Liêm Quân.
Hướng Ngạo Đình đưa tay đè xuống bờ vai cậu, biểu tình rất căng cứng, dường như kìm nén cái gì, nghiêm mặt không nói.
Thời Tiến nghi hoặc, tâm lý có chút gấp, giơ tay bẻ tay hắn, nói: “Anh tư, lát nữa anh giúp em mang hành lý tới hội sở nhé, em đi trước, Quân thiếu có cái bữa tiệc, em phải chạy tới.”
“Anh biết, nội dung điện thoại anh cũng nghe được.” Ngữ khí Hướng Ngạo Đình cứng rắn, kiên trì ấn vai cậu không cho cậu đi, muốn hỏi gì đó, lại chỉ thấy biểu tình cậu rõ ràng trở nên nôn nóng, sức lực bẻ tay cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng nuốt lời định nói về, buông cậu ra, khom lưng lấy ra một đôi giày đặt tới trước mặt cậu, nói rằng: “Gấp cái gì, đi rửa mặt sơ qua rồi thay quần áo trước, anh đi trả phòng, sau đó lái xe đưa em đi, khẳng định nhanh hơn em tự đi bắt xe.”
Thời Tiến nghe vậy lập tức ngừng động tác giãy dụa, cấp tốc cân nhắc giữa lợi và hại, nghe lời lấy ra một bộ quần áo, vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa nói: “Vậy anh tư anh chờ em một chút, em thay quần áo rất lẹ, năm phút đồng hồ, không, hai phút là đủ rồi! Quân thiếu có khi đang sốt ruột chờ em.”
Hướng Ngạo Đình nhìn cậu chạy vào nhà vệ sinh, còn gấp đến độ xém đâm vào cửa, thiếu chút nữa nhịn không được đi qua lôi cậu về giáo dục một trận, nhịn rồi nhịn, quay người lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng.
…
Một phút sau, hai anh em lên xe rời khỏi nhà nghỉ, Thời Tiến lên xe xong lập tức gọi một cú điện thoại cho Liêm Quân, vừa nhìn tốc độ tăng của thanh tiến độ trong đầu, vừa tán phét hỏi thăm Liêm Quân tình huống của vị bạn cũ kia.
Liêm Quân không biết là nghĩ như thế nào, vậy mà cũng bồi cậu nói chuyện tào lao, thái độ hiền hoà đến gần như là sủng nịch.
Hướng Ngạo Đình ngồi ở ghế lái càng nghe, tay cầm vô-lăng càng ngày càng siết, càng ngày càng chặt, cuối cùng nhịn không được gọi một cú điện thoại cho Dung Châu Trung, chờ gọi được liền trực tiếp hỏi: “Anh có ở thành phố B hay không?”
“Có, tôi được mấy ngày nghỉ, làm sao vậy?” Tiếng Dung Châu Trung hơi uể oải, có chút hàm hồ, như là đang nhai đồ ăn.
Hướng Ngạo Đình liếc mắt ngó Thời Tiến nấu cháo điện thoại đến hoàn toàn không nhìn hoàn cảnh bốn phía bên ghế phó lái, gần như là cắn răng mà báo địa chỉ Liêm Quân cùng bạn cũ ăn cơm, nói: “Tới nơi này, ngay lập tức, anh cả cũng tới.”
Dung Châu Trung nghi hoặc: “Đây là làm gì, liên hoan à?”