Chuyện chơi càng vui hơn còn ở phía sau.
Nhét tiền xong, Nguyên Mặt Rỗ lại móc ra một khẩu súng dúi vào tay Thời Tiến, dùng một loại ngữ khí dụ dỗ mang theo tang thương nói: “Cái này cho chú phòng thân, thực không dám giấu giếm, Tiểu Viễn, mấy người bạn kia của anh làm ăn có chút không sạch sẽ, bọn họ kéo anh nhập bọn, anh không đồng ý, kết quả bọn họ lại đê tiện mà dùng người nhà của anh uy hiếp anh…” Nói một tràng, còn giơ tay xoa xoa nước mắt không tồn tại trên khóe mắt.
Thời Tiến lòng tràn đầy đậu xanh, vạn lần không ngờ rằng Nguyên Mặt Rỗ cũng là phái diễn xuất, trên mặt lại lộ ra bộ dáng không dám tin tưởng và căm phẫn sục sôi, thuận theo lời của gã nói: “Dùng người nhà uy hiếp? Vậy thì bạn bè của anh thực sự là hơi quá đáng!”
“Không phải vậy sao, anh cũng chẳng còn cách nào khác, anh vốn cho là lần này giúp bọn họ, thì bọn họ sẽ bỏ qua cho người nhà anh, kết quả không nghĩ rằng bọn họ không chỉ dùng người nhà anh uy hiếp anh, còn chuẩn bị muốn mạng anh! Là anh không tốt, nếu như anh không chủ động giúp chú tại trạm xe, muốn dẫn chú kiếm tiền, chú cũng không cần đi theo anh, tiến vào cái ổ sói này… Có điều anh cũng phải cám ơn chú, nhờ có chú nghe được đối thoại của bọn họ đêm qua, bằng không đêm nay sợ là chúng ta liền không minh bạch bỏ mạng ở nơi này, Tiểu Viễn à, là Anh Lưu có lỗi với chú, anh Lưu không nên làm người tốt lung tung.”
Nguyên Mặt Rỗ nói một câu than ba câu, mặt đầy thống khổ thổn thức, hai cái tay cầm lấy tay Thời Tiến, xoa xoa một cái rồi lại nắn nắn, trong lúc nhất thời không biết là đang chiếm tiện nghi, hay là đang thêm động tác để phối hợp với tâm tình.
Thời Tiến nghiêm mặt nhẫn nại, cảm giác da gà nổi trên người đều bị chà rụng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, thực sự không nhịn được, trở tay tóm lấy tay Nguyên Mặt Rỗ, dùng sức nắm chặt, biểu tình sợ sệt mang theo kiên cường, bên trong kiên cường lộ ra sợ hãi, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, nghiêm túc nói: “Anh Lưu không sợ! Có khó khăn tìm cảnh sát, chúng ta báo cảnh sát đi! Báo cảnh sát bắt bạn bè bại hoại của anh!”
“Ặc khụ khụ khụ khụ khụ!” Nguyên Mặt Rỗ bị sặc nước miếng, cúi đầu ho khan một trận kinh thiên động địa, tay bị bóp có chút đau, muốn rút về, rút không nổi, vì vậy điên cuồng lắc đầu, vừa doạ vừa lừa, “Không thể báo cảnh sát! Chú không biết, những, những tên bạn kia của anh có bối cảnh rất cường đại, chú cũng thấy đấy, bọn họ mỗi người đều có súng, không thể báo cảnh sát, báo cảnh chúng ta sẽ chết càng nhanh hơn!”
“Là, là vậy sao.” Kiên cường trên Thời Tiến mặt lập tức tan thành mây khói, khôi phục bản chất sợ sệt, tay cũng buông lỏng ra, hơi sợ hỏi, “Vậy anh Lưu chúng ta nên làm gì, chạy sao? Chúng ta chạy đi!”
Lúc này trên tay Nguyên Mặt Rỗ đã để lại vài vết dấu tay rõ ràng, gã đau đến mức lông mày cau lại, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi, trả lời: “Chạy đương nhiên là muốn chạy, nhưng vì người nhà của anh, trước tiên anh phải lén lấy được từ bạn bè anh một phần tư liệu mới có thể chạy, chỉ cần có phần tài liệu kia, là anh có thể uy hiếp ngược lại bọn họ, làm cho bọn họ buông tha người nhà của anh.”
Tư liệu?
Ánh mắt Thời Tiến sáng lên, sau đó lập tức làm ra bộ dáng sợ sệt che lại ánh sáng đạo tặc hưng phấn trong mắt, yếu ớt nói: “Nhưng ăn trộm có phải là không quá tốt không… Nếu không chúng ta vẫn là báo cảnh sát đi, tôi tương đối tin tưởng chú cảnh sát…”
“Vậy chú không tin anh sao?” Nguyên Mặt Rỗ bày ra bộ dáng bi thương khổ sở, quay người không biết lại từ đâu lôi ra mấy khối tiền, dùng sức nhét vào trong lồng ngực Thời Tiến, nói, “Tiểu Viễn, hiện tại chỉ có chú có thể giúp anh, báo cảnh sát sẽ hại chết người nhà của anh, chú nhẫn tâm nhìn người nhà của anh mất mạng sao? Cháu anh mới một tuổi! Mới một tuổi!”
Thời Tiến bị kỹ năng diễn xuất khoa trương cùng hành động hơi tí là đập tiền chấn động rồi —— cho nên Nguyên Mặt Rỗ rốt cuộc là lôi tiền từ chỗ nào ra! Rõ ràng trước đó lúc lột áo khoác gã một xu tiền cũng không thấy!
Nguyên Mặt Rỗ lại cho là Thời Tiến bị nhiều tiền như vậy gây kinh hãi, biểu tình càng ngày càng đau khổ, lôi kéo tay cậu, từ tốn kể lể: “Tiểu Viễn, chúng ta không phải muốn trộm cướp, là tự vệ! Chỉ cần chú giúp anh Lưu lần này, như vậy số tiền này, anh sẽ cho chú gấp ba! Chú không phải nói anh hai của chú gãy chân, còn vội cưới vợ sao? Chỉ cần có số tiền này, nhà chú sẽ không cần rầu rĩ vì tiền.”
Thời Tiến lộ ra bộ dáng dao động, cuối cùng cắn răng một cái giậm chân một phát, hạ quyết tâm, dùng sức gật gật đầu, nói: “Được! Anh Lưu anh nói, tôi phải giúp anh ra sao, chúng ta đồng thời chạy đi!”
Nguyên Mặt Rỗ vui mừng nở nụ cười, đưa tay sờ đầu cậu: “Bé ngoan, Tiểu Viễn chú thật đúng là phúc tinh của anh…”
Đúng đấy đúng đấy, tôi chính là “Phúc tinh” của thím.
Thời Tiến mặc cho gã sờ đầu, lộ ra một nụ cười ỷ lại tín nhiệm với gã, một chiếc răng trắng trong bóng đêm phảng phất lấp loáng ánh sáng lạnh.
…
Thời gian quá muộn, hai người lên kế hoạch xong mỗi người chiếm nửa bên giường ngủ. Đại khái là trong lòng có chuyện, hơn nữa muốn lợi dụng Thời Tiến, cho nên đêm nay Nguyên Mặt Rỗ thành thật, không duỗi móng vuốt với cái mông của Thời Tiến nữa.
Dược hiệu trong cơm tối vẫn chưa hết, Nguyên Mặt Rỗ ngủ rất nhanh, Thời Tiến mở mắt ra, lấy điện thoại di động mini trốn trong chăn gửi tin nhắn cho Hướng Ngạo Đình.
J: Lang Nhân nội chiến, chỗ dựa của Nguyên Mặt Rỗ di tình biệt luyến yêu lão đại Lang Nhân, tra nam tiểu tam kết phường bố trí, mưu toan hại chết vợ cả Nguyên Mặt Rỗ.
Hướng Ngạo Đình vừa mở tin nhắn ra nhìn: “…”
“Đội trưởng Hướng?” Đội viên lâm thời ngồi ở bên cạnh hắn thấy hắn chăm chú nhìn điện thoại di động bất động, nghi hoặc lên tiếng.
Hướng Ngạo Đình hoàn hồn, yên lặng nhắn tin: Em có gặp phải nguy hiểm gì không?
J: Không có, đã đạt thành hợp tác với vợ cả, chuẩn bị ngày mai tìm thời cơ đánh cắp chứng cứ tra nam tiểu tam ngoại tình, vợ cả đã trả hối lộ em ngàn tròn, tặng kèm một khẩu súng.
Hướng Ngạo Đình lần thứ hai: “…”
“Đội trưởng?” Đội viên lâm thời càng ngày càng nghi ngờ, không hiểu đội trưởng làm sao lại đột nhiên nhìn điện thoại di động bộc lộ tang thương.
Hướng Ngạo Đình thu liễm tâm tình, ra hiệu chính mình không có chuyện gì, tiếp tục nhắn tin: Chú ý an toàn, cẩn thận Nguyên Mặt Rỗ tính kế em.
J: Xin tổ chức yên tâm, viên đạn bọc đường không có cách nào ăn mòn linh hồn của tôi!
Hướng Ngạo Đình giơ tay bưng kín cái trán, dùng sức hồi tưởng, nhưng đã không nhớ nổi bộ dạng hồi xưa của Thời Tiến nữa, vừa nhắm mắt, những gì hiện lên trong mắt đều là quả kiwi cười lộ từng chiếc răng trắng, hết sức ma tính.
…
Ngủ một giấc đến hừng đông, biểu tình Nguyên Mặt Rỗ âm u, Thời Tiến vẫn như cũ kinh sợ như chim cút, hai người cùng nhau xác nhận kế hoạch tối hôm qua lập ra, cuối cùng một người cầm súng ra ngoài dò đường.
Kế hoạch là như vầy, hai người trước tiên hoạt động như thường lệ, làm một chút công phu mặt ngoài cùng những người khác trong phòng, sau đó Nguyên Mặt Rỗ đi thăm dò rõ ràng căn phòng của lão đại bại hoại, dẫn bọn họ đi, rồi Thời Tiến lẻn vào gian phòng của lão đại, ăn cắp tư liệu không biết bị lão đại giấu ở nơi nào.
Đương nhiên, trong này còn có một khả năng, đó chính là lão đại đem theo tư liệu bên mình, nếu là như vậy, thì Nguyên Mặt Rỗ vẫn là dẫn mọi người đi, Thời Tiến bỏ thuốc vào trong nước uống của mọi người, trước tiên hạ thuốc làm ngất, sau đó tìm tư liệu. Mà bỏ thuốc có một chỗ rất không ổn định, đó chính là tuyệt đối không có cách nào một lần thuốc hạ gục tất cả mọi người, một khi bị các thành viên Lang Nhân phát hiện không đúng, Nguyên Mặt Rỗ cùng Thời Tiến có thể phải đối mặt với một trận đấu sống còn.
Kế hoạch rất đơn giản, chính là khả năng xảy ra biến số khi chấp hành quá lớn, hơn nữa nguy hiểm cơ bản đều đổ lên người Thời Tiến—— nếu như cậu trộm tư liệu thành công, như vậy kế hoạch của Nguyên Mặt Rỗ thành công; nếu như cậu trộm tư liệu thất bại, như vậy Nguyên Mặt Rỗ có thể phủi sạch cho mình, chỉ trích Thời Tiến là nằm vùng phe địch phái tới cố ý tiếp cận gã, đẩy toàn bộ nồi lên người Thời Tiến.
Đương nhiên, Nguyên Mặt Rỗ sẽ không nói điểm này cho Thời Tiến, những thứ này là Thời Tiến tự mình phân tích ra.
Thời Tiến cảm thán trong đầu: “Nguyên Mặt Rỗ thật là hư hỏng.”
Tiểu Tử căm phẫn sục sôi: “Đúng vậy đúng vậy, đáng đời gã thành thái giám!”
Một người một hệ thống đồng thời nguyền rủa mười tám đời Nguyên Mặt Rỗ trong đầu, lời nói thối nát không cách nào nghe nổi, nhưng trên mặt Thời Tiến vẫn là dáng dấp kinh sợ mà ngu xuẩn, hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra kẽ hở.
Cậu vẫn duy trì bộ dáng rụt đầu rụt cổ này, theo Nguyên Mặt Rỗ tới nhà chính ở lầu một.
Khác hẳn tối hôm qua quạnh quẽ, lúc này bên trong nhà chính ngồi đầy người, đếm qua loa đã tầm mười mấy, trong đó có ba người ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên— — — một tên vạm vỡ mọc râu quai nón không nhìn rõ tướng mạo cụ thể, một người gầy trên mặt có vết sẹo, một người lùn mập cạo đầu trọc phúc hậu, những người khác đều ngồi tản ra trên băng ghế nhựa xung quanh, địa vị cao thấp liếc mắt một cái liền rõ ràng.
Nhìn thấy Nguyên Mặt Rỗ xuống dưới, râu quai nón ngồi ở chủ vị mở miệng trước, ngữ khí không quá thân thiện, nói: “Lão Lưu, lần này chúng ta là đến làm chính sự, mày chớ quá mức.”
“Chỗ nào quá mức, không phải là mang theo một người vui đùa thôi sao, bọn mày cẩn thận dè dặt như thế, chẳng trách vẫn luôn không làm thành việc lớn.” Nguyên Mặt Rỗ vẫn duy trì thái độ phách lối mọi khi, không mềm không cứng thọt râu quai nón một câu, tiến lên kéo một cái ghế qua ngồi ở đối diện râu quai nón, ra hiệu Thời Tiến ngồi ở bên cạnh mình.
Hành động này có thể nói là thể hiện ý khiêu khích mười phần, cho một món “đồ chơi” cùng ngồi cùng ăn với lão đại Lang Nhân, nói sỉ nhục cũng đã xem như là nhẹ.
Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt ngưng trệ.
Thời Tiến không nhúc nhích, trên thực tế cả người cậu đều cứng lại rồi, trong đầu điên cuồng chọt Tiểu Tử: “Tiểu Tử cậu mau nhìn xem! Tên mặt thẹo và tên mập đầu trọc kia có phải là hai người bắt cóc nguyên chủ trong nội dung vở kịch gốc không, mau nhìn xem!”
Tiểu Tử bị ngữ khí của cậu giục đến khẩn trương lên, nghe vậy điên cuồng tìm tòi một hồi, sau đó cho đáp án khẳng định: “Là bọn họ! Một người biệt hiệu là anh Đao, một người biệt hiệu là ông chủ Phú, chính là hai người đã bắt cóc cậu! Mặt và ngón tay của cậu chính là bị bọn họ hủy!”
Thời Tiến bị Tiểu Tử gọi một tiếng “cậu” này tới hơi đau mặt đau tay, nhìn mặt thẹo và ông chủ Phú ngồi ở bên cạnh râu quai nón, rõ ràng rất có địa vị bên trong Lang Nhân, trong chớp mắt, đột nhiên nhớ lại câu nói của Nguyên Mặt Rỗ ở trên xe ngày hôm qua—— “Nếu không phải mấy tháng trước cái đơn bắt cóc kia ở nước ngoài thất bại, chúng ta cũng không cần vì chút tiền như vậy mà mạo hiểm về nước.”
Đơn bắt cóc ở nước ngoài! Vậy đơn đó hẳn là chỉ nguyên chủ! Cũng chính là cậu bây giờ!
Trán Thời Tiến hơi chảy mồ hôi, cúi đầu ép mình thu tầm mắt lại, tâm lý vừa kích động vừa khẩn trương, nói trong đầu: “Tiểu Tử, chúng ta nhất định phải trộm được danh sách khách hàng của Lang Nhân, hung thủ giết nguyên chủ ở trong đó!”
Tiểu Tử cũng trông kích động không thôi, cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, đáp: “Ừm! Tiến Tiến tui giúp cậu!”
Thời Tiến nãy giờ không nói gì, sau đó còn cúi đầu, cái trán thậm chí chảy mồ hôi, trong mắt người không biết, giống như là bị bầu không khí bên trong nhà chính dọa sợ. Nguyên Mặt Rỗ bất mãn trong lòng, cảm thấy gã ta làm mình bị mất mặt. Râu quai nón thì lại lộ ra bộ dáng chế giễu, cố ý nói: “Lão Lưu người lần này mày chọn dường như lá gan không lớn, vẫn là đừng làm khó cậu ta, tao sợ mày miễn cưỡng ép cậu ta ngồi, cậu ta sẽ nhịn không được mà tè ra quần, nơi đồ chơi nên đi nhất vẫn là trên giường.”
Mọi người trong phòng khách nghe vậy cười ầm lên.
Mặt Nguyên Mặt Rỗ trầm như sắt, cười lạnh một tiếng nói: “Bọn mày xem thường người tao mang như thế, phỏng chừng trong lòng cũng rất xem thường tao, vậy quên đi, cơ hội kiếm bộn tiền lần này tự bọn mày giữ lấy, họ Lưu tao đây không tiêu thụ nổi, nên giờ sẽ mang theo ‘đồ chơi’ của tao đi.” Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng không cười nữa, tất cả đều cau mày nhìn Nguyên Mặt Rỗ, biểu tình tức giận mang theo không cam lòng, lại không dám phát tác.
“Anh Lang anh xem anh, biết rõ lão Lưu săn sóc người nhất, lại cứ muốn đùa giỡn gã, lần này anh xem, chọc tức người ta mất rồi.” Tên béo đầu bóng lưỡng biệt hiệu ông chủ Phú đứng ra làm người hòa giải, đứng dậy kéo Nguyên Mặt Rỗ giả vờ muốn đi, cười ba phải, “Lão Lưu mày chớ tức giận, mày cũng biết tính tình anh Lang, lần làm ăn này còn phải dựa vào mày trông nom, mọi người đều là anh em, bỏ qua một cái.”
Nguyên Mặt Rỗ không đi, nhưng cũng không tiếp lời gã ta, sầm mặt lại không nói lời nào.
Ông chủ Phú liếc mắt ra hiệu cho anh Đao, vì vậy anh Đao đứng lên, đi vòng qua chủ động ấn Thời Tiến ngồi xuống ghế, nói với Nguyên Mặt Rỗ: “Chính sự quan trọng, lão Lưu, không nên để cho anh em thất vọng.”
Trong lòng Nguyên Mặt Rỗ xì khẽ, trên mặt lại lộ ra bộ dáng hơi hơi mềm hóa, cau mày ngồi lại, sau đó cho anh Đao chút mặt mũi, đẩy Thời Tiến một cái ra hiệu cậu đứng lên, nói: “Lần này tao có thể bỏ qua, chỉ hy vọng không có lần sau.”
Không ai nói chuyện, mọi người lần thứ hai nhịn xuống việc gã hung hăng tùy hứng.
Sau khi kết thúc lần giao phong này, mọi người trong phòng cụt hứng bỏ về, Nguyên Mặt Rỗ mang Thời Tiến tới nhà bếp ăn bữa sáng, sau đuổi cậu về phòng, một mình đi ra ngoài.
Thời Tiến lại bảo Tiểu Tử giúp mình tăng mạnh thính lực, nỗ lực nghe trộm, nhưng phát hiện người hoạt động ban ngày quá nhiều, âm thanh quá hỗn tạp, trái lại không nhận được bao nhiêu tin tức hữu dụng, đành bất đắc dĩ từ bỏ, bé ngoan chờ Nguyên Mặt Rỗ trở về.
Hơn một giờ sau, Nguyên Mặt Rỗ trở lại, nói cho Thời Tiến phân bố đại khái của nhân viên bên trong căn nhà và vị trí gian phòng của anh Lang, tỉ mỉ dạy cậu dùng súng thế nào, sau đó quyết định hành động vào giờ cơm tối.
Thời Tiến gật gật đầu, không nói gì, vẫn giả bộ thiếu niên nhát gan như cũ.
Bữa trưa, người nào ăn ở phòng người nấy, Nguyên Mặt Rỗ ăn với Thời Tiến, lần thứ hai thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình, Thời Tiến làm bộ không thấy.
Thời gian dần dần đến giờ cơm tối, Hướng Ngạo Đình phát thông tin tới, nói cho Thời Tiến hắn đã dẫn người ẩn nấp gần phụ cận nhà dân, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp trợ giúp. Thời Tiến trả lời một câu đã biết, bảo hắn tạm thời án binh bất động.
Lúc cơm tối, Nguyên Mặt Rỗ một mình ra khỏi phòng, cũng không biết gã làm cách gì, lại có thể tụ tập tất cả mọi người trong nhà dân đến nhà chính rất nhanh, bộ dáng như muốn mưu đồ bí mật gì đó.
Thời Tiến nhân cơ hội chuồn ra cửa, bảo Tiểu Tử bỏ thêm cho mình một bộ buff, đi thẳng đến lầu ba.
Lầu ba cấu tạo giống lầu hai, Thời Tiến rất nhanh thông qua số phòng được biết từ Nguyên Mặt Rỗ mò tới phòng anh Lang, nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, cửa phòng anh Lang lại có treo một cái khóa lớn.
Thời Tiến do dự một chút giữa mạo hiểm mở khóa và thay đổi kế hoạch xuống lầu bỏ thuốc, rất nhanh lựa chọn mạo hiểm mở khóa, rút ra một thanh sắt nhỏ được giấu ở hông, cẩn thận cắm vào lỗ khóa.
Có buff của Tiểu Tử gia tăng, khoảng chừng hai phút sau, một tiếng cùm cụp nhỏ vang lên, khóa trên cửa mở ra.
Thời Tiến khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, bảo Tiểu Tử xác nhận tình huống trong phòng một chút, cấp tốc gỡ khóa khỏi móc, lắc mình vào phòng.
Gian phòng anh Lang cũng trang bị rất đơn sơ, gia cụ không nhiều, trên giường vứt lung tung một ít quần áo, mấy túi hành lý và một cái rương hành lý đặt cạnh chân giường, túi hành lý đều mở, rương hành lý là khóa.
Nguyên Mặt Rỗ dưới lầu không biết có thể kiên trì bao lâu, Thời Tiến không dám lề mề, đi thẳng đến rương hành lý—— đây là đồ vật duy nhất trong phòng có thể giấu thứ gì đó.
“Chờ đã!” Tiểu Tử đột nhiên lên tiếng, ngăn cản Thời Tiến chạm tới rương hành lý.
Thời Tiến vội vã thu tay về, căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy? Có người đến?”
“Không phải.” Ngữ khí Tiểu Tử có chút nghiêm túc, nhắc nhở, “Đi cùng với khoá của rương hành lý có máy báo động, một khi nhập sai password, cảnh báo sẽ vang ngay lập tức, còn có thể phát tín hiệu đến khí cụ tương ứng liên thông với nhau.”
Thời Tiến vội vã thu tay về, vừa vui vừa sầu, vui chính là rương hành lý này nghiêm mật như vậy, vật chứa bên trong khẳng định rất quan trọng, sầu chính là rương hành lý này dùng mật mã mở khóa, nhưng cậu không có mật mã, còn chỉ có một cơ hội mở khóa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thời Tiến không muốn lãng phí thời gian vô ích, liền vừa nghĩ biện pháp vừa lục soát một lần mấy túi hành lý đang mở khác, không chút nào ngoài dự đoán chỉ thấy một đống quần áo dơ, thứ gì hữu dụng cũng không tìm thấy.
“Đã qua mười phút, Tiến Tiến, chúng ta phải khẩn trương.” Ngữ khí Tiểu Tử sốt ruột, so với tư liệu, nó lo lắng Thời Tiến bị người ta phát hiện, rồi nguy hiểm tới tính mạng hơn.
Thời Tiến khẩn trương đến mức tay đầy mồ hôi, trấn an hai câu đừng nóng vội, liều mạng vận hành đầu óc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kích động hỏi: “Tiểu Tử, cậu có thể ngăn cách âm thanh và tín hiệu sao? Chính là tạm thời vây mọi âm thanh và tín hiệu ở trong không gian nhất định, không cho nó truyền đi.”
Ngữ khí Tiểu Tử chần chờ: “Có thể thử xem, nhưng nếu như vậy, tui sẽ không có cách nào giúp cậu để ý động tĩnh bên ngoài.”
“Không sao, chỉ cần mấy phút là tốt rồi.” Ánh mắt Thời Tiến sáng lên, bảo Tiểu Tử cách âm và tín hiệu, ngồi xổm cạnh rương hành lý, từ trong túi áo bông móc ra một viên kẹo, cạo một chút thuốc bột màu trắng bên trong, dùng khăn mềm cẩn thận cọ lên mặt trên khóa mật mã.
Mấy dấu tay mờ mờ xuất hiện ở trên khung mật mã, Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, cấp tốc ghi nhớ những con số có dấu tay, hỏi Tiểu Tử: “Ngày sinh của Lang Nhân lão đại là ngày nào? Còn có thời gian Lang Nhân thành lập tổ chức, thời điểm Lang Nhân kiếm được khoản tiền đầu tiên, ngày sinh của người thân Lang Nhân lão đại, thời gian cụ thể của mấy ngày tương đối quan trọng v.v…, cậu đều báo hết một lần cho tôi.”
Những thứ này đều là thông tin Hướng Ngạo Đình từng cung cấp, Tiểu Tử nhớ lại rất nhanh, cấp tốc báo một lần.
Thời Tiến vừa nghe vừa sàng lọc, đem mấy con số có dấu tay sắp xếp tổ hợp trong đầu một hồi, cuối cùng đối chiếu với ngày Lang Nhân tổ chức kiếm được khoản tiền đầu tiên, đưa tay, cẩn thận dựa theo con số mình phân tích ra ấn mật mã.
Tích, mật mã chính xác, rương hành lý mở ra.
Tiểu Tử vội mở buff che đậy âm thanh, chú ý tình hình lầu dưới một chút, phát hiện bên trong nhà chính giống như xảy ra cãi vã, lập tức khẩn trương lên, báo tình huống cho Thời Tiến.
Thời Tiến vội vã tăng nhanh tốc độ, quét một lượt các loại vật phẩm vi phạm lệnh cấm lít nha lít nhít trong rương hành lý, sau một hồi tìm kiếm thì thấy hai con chíp, một cái USB cùng một hộp nhỏ lớn cỡ bàn tay, nhét vào trong ngực, đóng rương hành lý lại, vội vàng đem tất cả mọi thứ về vị trí cũ, bước nhẹ chân ra khỏi gian phòng.
Khi Nguyên Mặt Rỗ trở về, Thời Tiến đã về tới gian phòng, đang ôm bình dưa muối của mình.
“Tìm thấy tài liệu không?” Nguyên Mặt Rỗ căng thẳng truy hỏi.
Thời Tiến gật đầu, móc cái hộp nhỏ ra cho Nguyên Mặt Rỗ xem, trả lời: “Chỉ tìm được cái này, bên trong giống như có USB, nhưng hộp có khóa, tôi mở không ra.” Đây đương nhiên là nói dối, trên thực tế Tiểu Tử đã quét hình, trong hộp này chỉ có mấy khối bảo thạch.
Nguyên Mặt Rỗ lập tức nhận lấy hộp lắc lắc, nghe bên trong truyền ra tiếng va chạm nho nhỏ, trên mặt hộp còn có khóa mật mã anh Lang tìm người làm riêng, vừa mừng vừa sợ, dùng sức vỗ vai Thời Tiến, khen: “Tiểu Viễn làm rất khá, anh Lưu quả nhiên không nhìn lầm chú.”
Thời Tiến ngại ngùng nở nụ cười, sau đó giội nước lã: “Nhưng chúng ta nên chạy nhanh thôi, tôi cạy rương hành lý của anh Lang vì tìm cái này, tuy đã tận lực hoàn nguyên, nhưng gã có thể phát hiện bất cứ lúc nào.”
Nguyên Mặt Rỗ nghe vậy thay đổi biểu tình, cất hộp vào trong túi, đi tới cạnh cửa mở cửa nghe động tĩnh bên ngoài một chút, do dự một chốc, nghiêng đầu ra hiệu Thời Tiến đi cùng mình.
Thời Tiến vội vàng đuổi theo.
Hai người một đường làm bộ không có chuyện gì, kì thực lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi nhà dân, khi đi ngang qua nhà chính còn bị người gác đêm hôm nay gọi lại hỏi một câu, Nguyên Mặt Rỗ dùng biểu tình thiếu kiên nhẫn đuổi đối phương, mang theo Thời Tiến đến thẳng xe tải ở ngoài nhà dân, móc chìa khóa xe không biết chuẩn bị từ lúc nào, thừa dịp người bên trong nhà dân chưa kịp phản ứng, làm liền một lèo mở khóa lên xe nổ máy ô tô, trực tiếp lao ra đường xi măng ở nông thôn xông ra ngoài, căn bản không quản Thời Tiến lên xe chưa, có ý định lưu cậu lại làm vật hy sinh.
Người bên trong nhà dân thất kinh, sau đó lầu ba đột nhiên truyền ra tiếng anh Lang gầm lên, sau đó cửa sổ lầu ba bị đẩy ra từ bên trong, anh Lang bưng một khẩu súng nhắm ngay xe tải bắn phá.
Thời Tiến sợ đến mức nằm úp sấp xuống, vẫn kiên trì thiết lập thiếu niên gan nhỏ không dao động, hỏi: “Có, có súng, bọn họ phát hiện, anh Lưu chúng ta làm sao bây giờ?”
Nguyên Mặt Rỗ sợ tới mức dùng sức đạp chân ga một cái, xe đột ngột lao về phía trước thiếu chút nữa té vào rãnh, gã miễn cưỡng ổn định rồi liếc mắt nhìn Thời Tiến nằm nhoài ở chỗ ngồi phía sau từ trong gương chiếu hậu, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Mày lên xe lúc nào?”
“Không phải anh Lưu bảo tôi lên xe sao?” Thời Tiến yếu ớt hỏi ngược lại, sau đó oan ức nói, “Lẽ nào anh Lưu căn bản không có ý định mang tôi đi cùng, định bỏ tôi lại mặc người xâm lược?”
“Đương, đương nhiên không phải.” Nguyên Mặt Rỗ cười đến cứng ngắc, cau mày dùng sức suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra được Thời Tiến làm thế nào lên xe khi chính mình hành động nhanh và bất ngờ như vậy, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, miễn cưỡng trả lời, “Tiểu Viễn động tác của chú rất nhanh nha, anh, anh chỉ là hơi kinh ngạc.”
Thời Tiến làm ra biểu tình “thì ra là như vậy”, ngại ngùng trả lời: “Thường thôi thường thôi, tôi thường thường giúp mama làm việc nhà nông, cho nên tốc độ làm cái gì cũng rất nhanh.”
Nguyên Mặt Rỗ: “…” Cho nên lên xe nhanh và làm việc nhà nông rốt cuộc có quan hệ gì.
Ầm!
Một viên đạn đột nhiên xuyên qua từ kính sau xe, sượt qua tóc Thời Tiến, trực tiếp bắn trúng tay lái.
Thời Tiến sợ đến mức vèo một cái thu đầu về, Nguyên Mặt Rỗ liếc mắt nhìn hai chiếc xe ô tô màu đen đuổi theo phía sau từ trong gương chiếu hậu, vẻ mặt nhăn nhó, cả giận: “Mợ! Đám người kia quả nhiên không có ý tốt, xe phái đi đón tao mà lại không trang bị kính chống đạn!”
Còn chống đạn nữa, sắp chết đến nơi rồi.
Thời Tiến co mình lại càng chặt hơn, bên trong mưa bom bão đạn vặn bình dưa muối ra, móc điện thoại di động, mù quáng nhắn tin: Cứu mạng! Có đạn đang bay!