Pháp bảo của Kim Diễm Sí Phượng, đương nhiên là Kê Thanh Bách không biết. Đàn Chương ở phía sau hình như muốn giúp hắn cởi bỏ, tên cầm đầu kia thấy vậy thì cười châm chọc: “Tiểu lang quân đừng làm chuyện mất công, đây không phải là thứ của người phàm, ngươi không cởi được đâu.”
Kê Thanh Bách cứng đờ mặt, cũng bất chấp thân phận hiện tại. Hắn sợ Minh Hoàn chặn đường ở đây thật, nếu đánh nhau trực tiếp, đừng nói là bảo vệ Đàn Chương và Lục Trường Sinh, đến bản thân hắn còn khó bảo toàn.
Không biết xe ngựa đã chạy bao lâu, lúc Lục Trường Sinh mơ màng tỉnh dậy, bị dọa tới mức suýt ngất xỉu lần nữa. Kê Thanh Bách niệm quyết mấy lần đều không thể cởi được dây trói trên cổ tay, vẻ mặt càng lúc càng u ám.
Có tất cả mười mấy tên cướp, thay nhau canh chừng bọn họ. Đàn Chương đi đứng không tiện, cũng không thể nào tự về ngồi trên xe lăn. Kê Thanh Bách chỉ sợ y bị người khác gây khó dễ nên bảo vệ y rất cẩn thận. Sau khi Lục Trường Sinh bình tĩnh lại thì cũng hiểu được sơ sơ tình hình hiện tại, hắn ta nói nhỏ với Kê Thanh Bách: “Yên Quận không dám tới quá gần Lưỡng Giang, chắc chúng ta sẽ bị đưa tới Thanh Hà.”
Trấn nhỏ Thanh Hà ở giữa Lưỡng Giang và Triều Lâm, nói là trấn nhưng diện tích của nó chỉ to hơn trạm dịch nghỉ chân một chút. Người của Đàn Chương tìm tới đó cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng trong chốc lát thì khẳng định không đến được.
Đám cướp chia làm hai nhóm đuổi nhóm người Kê Thanh Bách xuống xe. Cuối cùng thì Lục Trường Sinh cũng có cơ hội đỡ Đàn Chương ngồi lên xe lăn. Kê Thanh Bách quay lại nhìn thì bị một gã đàn ông cao gầy trong đó đá một phát.
“Người ngươi muốn gặp ở bên trong, đừng có nhìn lung tung nữa.” Gã nói.
Kê Thanh Bách cảm thấy lòng nặng trĩu, đoán cuối cùng thì Minh Hoàn vẫn tới đây.
Rõ ràng là Đàn Chương còn sốt ruột hơn Kê Thanh Bách rất nhiều, từ sau khi xuống xe y vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn. Lục Trường Sinh bị hai tên cướp kẹp trái kẹp phải, chỉ có thể chậm rãi đẩy tiểu lang quân đi theo sau bọn chúng.
Đoàn người dừng chân trước cổng một ngôi miếu tàn tạ.
Gã đàn ông cao gầy cầm đầu tiến lên gõ cửa ba cái.
Một lát sau, cánh cửa chậm rãi mở ra từ bên trong. Một bà lão mù thò đầu ra “Nhìn” một lượt.
Kê Thanh Bách bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Nhìn gì mà nhìn?” Gã cao gầy đó hùng hổ nói, đẩy hắn vào trong “Đi vào.”
Kê Thanh Bách không nói gì, nhấc chân bước vào. Lục Trường Sinh lập tức đuổi theo, gần như đi song song với hắn.
Đàn Chương đột nhiên vươn tay nắm áo cà sa của Kê Thanh Bách.
Kê Thanh Bách cúi đầu nhìn y, mỉm cười an ủi: “Tiểu lang quân yên tâm.”
Đàn Chương không buông tay, Lục Trường Sinh chỉ có thể đẩy y theo sát Kê Thanh Bách.
Trong ngôi miếu tàn tạ không có tượng phật, hai bên có mười tám la hán. Minh Hoàn đứng ở chính giữa, đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại.
Một bên mắt của hắn ta còn che vải đen, dưới ánh nến lắc lư, không nhìn rõ biểu cảm.
Kê Thanh Bách không tiến lên nữa, giữ khoảng cách hai ba bước, đề phòng nhìn hắn ta.
Minh Hoàn liếc hắn rồi lại nhìn sang Đàn Chương, cong môi cười hỏi: “Tiểu lang quân đã lành thương?”
Trước đó Đàn Chương bị thương là do bị người khác đánh lén. Lúc này gặp được Minh Hoàn – kẻ làm y bị thương, vẻ mặt y lại hơi khác lạ.
“Ngươi là ai?” Đàn Chương đột nhiên hỏi.
Minh Hoàn nhướn mi, nói ám chỉ: “Tiểu lang quân nên biết ta là ai.”
Kê Thanh Bách cau mày, không hiểu lắm hai bọn họ đang nói ám chỉ điều gì.
Nhưng vừa nãy kéo dài chút thời gian ngắn ngủi đã đủ rồi.
Kẻ phát hiện kỳ quặc đầu tiên vẫn là Kim Diễm Sí Phượng, Thánh Yêu trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn về phía Kê Thanh Bách, tức giận quát lên: “Ngươi không muốn sống nữa!?”
Gương mặt Kê Thanh Bách tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu, hai mắt hắn đỏ thẫm, vẻ ngoài dần dần thay đổi. Hắn không còn duy trì vẻ ngoài của hòa thượng nữa, mà đám cướp xung quanh cũng lần lượt ngủ thiếp đi như bị mất hồn. Đàn Chương ngồi trên xe lăn, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Minh Hoàn cắn đầu lưỡi mới buộc bản thân tỉnh táo trở lại. Hắn ta cười bi thương: “Ngươi lại không tiếc tiêu hao tuổi thọ khiến người khác chìm vào giấc ngủ. Nếu ta không ngủ, vậy chẳng phải là ngươi tốn công vô ích?!”
Kê Thanh Bách nào dư sức lực tranh cãi với hắn ta, hắn chỉ tập trung thúc giục pháp lực. Đến khi hắn sắp đứng không vững thì bỗng dưng có người đỡ lấy hắn từ phía sau.
Kê Thanh Bách khiếp sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lục Trường Sinh đang mờ mịt nhìn hắn.
Kê Thanh Bách: “……”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm đầu hắn bằng ánh mắt không thể tin được, hô to: “Phương trượng, sao ngươi lại mọc ra tóc thế?”
Sớm chiều luân phiên, đêm dài lắm mộng, Kê Thanh Bách dám mạo hiểm làm phép vào lúc này cũng vì ỷ vào thiên thời thuận lợi, và thêm trước đó Minh Hoàn còn bị hắn tổn thương nguyên hồn ở trong mơ. Tuy Thánh Yêu pháp lực cao cường, nhưng dù sao cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy, nên lúc này hắn mới dám liều chết một phen.
Minh Hoàn tạm thời gắng gượng chống đỡ nên mới không ngủ thiếp đi, nhưng không ai ngờ tới Lục Trường Sinh lại là người cuối cùng tỉnh táo.
Hắn ta nhìn người này rồi lại nhìn người kia, trong đầu rất hỗn loạn.
“Phải cởi trói trước.” Hình như tư duy của Lục Trường Sinh còn rất rõ ràng. Hắn ta mơ hồ cảm thấy hòa thượng và kẻ một mắt này chắc đều không phải người bình thường, vậy thì cách cởi sợi dây trói trên cổ tay Kê Thanh Bách cũng nhất định không đơn giản. Lục Trường Sinh đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng tầm nhìn ở bên eo Minh Hoàn.
Kê Thanh Bách không phát hiện ra, nhưng Kim Diễm Sí Phượng lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn ta trơ mắt nhìn người phàm kia đi tới bên cạnh, duỗi tay muốn lấy thanh đao bên eo hắn ta.
“Rắc”, Nhạc Loan rời khỏi vỏ.
Kê Thanh Bách: “……”
Minh Hoàn: “……”
Lúc Trường Sinh cầm đao, không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn ta nhấc đao lên, phát hiện đao hơi nặng, nên chỉ đành kéo nó đi về phía Kê Thanh Bách.
Trên lưỡi đao Nhạc Loan nổi lên một tầng nghiệp hỏa mỏng, chạm tới cổ tay Kê Thanh Bách thì chậm chậm cháy lên, dây trói lập tức bị lửa đốt đứt. Kê Thanh Bách vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngây người nhìn Lục Trường Sinh.
“Đứng dậy đi.” Lục Trường Sinh giục hắn.
Kê Thanh Bách thốt lên: “Ngươi không sao hết?”
Lục Trường Sinh khó hiểu: “Ta thì có thể xảy ra chuyện gì.” Sau đó lại phàn nàn “Thanh đao này nặng thật đấy.”
Vẻ mặt của Kê Thanh Bách rất phức tạp, hắn mấp máy môi mấy lần mà không biết nên hỏi gì.
Lục Trường Sinh tự biết thông minh, không tò mò vì sao người khác đều ngủ hết rồi chỉ có mình hắn ta tỉnh. Hắn ta coi như không biết gì đỡ Kê Thanh bách đứng dậy. Minh Hoàn vẫn còn nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm hắn ta như nhìn thấy quỷ.
“Phải chém chết hắn ta sao?” Hình như Lục Trường Sinh còn rất hiểu chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhấc đao hỏi.
Kê Thanh Bách lạnh lùng liếc nhìn kẻ nằm trên mặt đất: “Người phàm dùng đao này không thể chém chết hắn.”
Lục Trường Sinh: “Vậy ngươi thì sao?”
Kê Thanh Bách cười khổ: “Tu vi hiện giờ của ta cũng không được.”
Nhạc Loan được đúc từ yêu hồn của Kim Diễm Sí Phương, không phải ai cũng có thể chạm vào. Đời trước khi Kê Thanh Bách biết hắn có thể dùng Nhạc Loan hắn cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng khi đó tu vi của hắn còn có thể dùng Nhạc Loan giết chủ nhân của nó, hiện giờ chắc chắn không được.
Đương nhiên, không thể tha cho Thánh Yêu dễ dàng như vậy được.
Sau khi Kê Thanh Bách khôi phục chút sức lực, hắn cầm đao đi đến bên cạnh Minh Hoàn. Hắn giơ đao qua đỉnh đầu, lại hung hăng đâm vào bả vai đối phương, ghim chặt người trên mặt đất.
Kim Diễm Sí Phượng không rên tiếng nào, bên mắt còn lại giống như cái móc câu sắc nhọn, quét qua hai người Kê Thanh Bách và Lục Trường Sinh.
Kê Thanh Bách thở hổn hển, hắn chỉ cảm thấy thần hải cạn kiệt, run tay đi đến bên cạnh Đàn Chương. Hình như hắn muốn sờ mặt y, nhưng khi gần chạm đến lại dừng lại.
Tay hắn không sạch.
Kê Thanh Bách hít sâu một hơi, Lục Trường Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đẩy xe lăn của Đàn Chương.
“Đi thôi.” Kê Thanh Bách không nhìn Minh Hoàn ở đằng sau nữa. Nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian thì đến khi trời sáng bọn họ sẽ không thể rời khỏi đây được.
Lục Trường Sinh đẩy xe lăn của Đàn Chương về phía trước.
Minh Hoàn bỗng nhiên cất giọng khàn khàn: “Hắn ta là ai?”
Kê Thanh Bách hơi khựng lại, nhìn về phía Lục Trường Sinh, Lục Trường Sinh lại chẳng có phản ứng gì.
“Đi mau thôi!” Hắn ra ra sức giục “Đừng để ý tên thần kinh đó!”
Kê Thanh Bách: “……”
Xe ngựa ở cách đó không xa, cũng may chung quanh không có ai canh giữ. Lục Trường Sinh đưa cả người lẫn xe lăn của tiểu lang quân lên xe ngựa trước, sau đó lại đỡ Kê Thanh Bách. Hắn ta là thầy thuốc, tuy rằng không yếu đến mức trói gà không chặt nhưng cũng không sức lớn vô tận, dày vò lâu như vậy cũng rất mệt mỏi.
Sau cùng vẫn là hắn ta đánh xe.
Xuất phát trước bình minh, người gấp ngựa hoảng, lúc Lục Trường Sinh nhìn thấy ánh lửa bị dọa sợ tới mức suýt quay xe bỏ chạy. Cho tới lúc nhìn thấy cờ gấm quen thuộc của Phương thị thì hắn ta mới yên tâm, gào to cầu cứu.
Đàn Chương vẫn hôn mê không tỉnh.
Lục Trường Sinh còn đang nghĩ nên giải thích thế nào về ngoại hình của Kê Thanh Bách với Phương Trì, thì thấy một hòa thượng suy yếu run rẩy xuống ngựa, đẩy xe lăn cho tiểu lang quân.
Lục Trường Sinh: “……”
Hắn ta cảm thấy hôm nay bản thân như đang nằm mơ vậy, lăn lộn nửa ngày hóa ra người hắn gặp đều không phải người thường!?