Đàn Chương tỉnh dậy từ trong mơ thì nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng ho không dứt.
Y ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng vì đi đứng không tiện nên nửa người ngã thẳng xuống dưới sàn, vật lộn mãi mới ngồi được lên xe lăn, lập tức lăn xe qua bình phong ra gian ngoài.
Rõ ràng là Kê Thanh Bách nghe được tiếng động bên trong, nhưng hiện giờ hắn còn chẳng lo xong thân hắn. Hắn miễn cưỡng giấu đi phần áo dính máu, vừa quay đầu lại thì thấy tiểu lang quân ngồi trên xe lăn.
Trong mắt Đàn Chương như chứa mảnh băng vụn, lạnh lùng nhìn hắn.
Kê Thanh Bách đang định nói chuyện, vừa mấp máy môi thì cổ họng lại trào lên mùi rỉ sắt. Hắn che miệng lại, máu len qua kẽ ngón tay hắn chảy xuống sàn.
Thật sự quá nhếch nhác.
Kê Thanh Bách lúng túng nghĩ, tuy bề ngoài của hắn không thay đổi, nhưng cũng đã có tuổi, dù sao cũng không dễ nhìn gì.
Đang lúc suy nghĩ lung tung thì hắn bỗng dưng bị bế lên.
Đàn Chương ngồi trên xe lăn, không tiện ôm người lắm. Nhưng sức lực của tiểu lang quân lớn tới mức hơi dọa người, y ôm Kê Thanh Bách vào trong ngực, lạnh lùng quát lên với bên ngoài: “Lục Trường Sinh!”
Lục Trường Sinh lảo đảo chạy vào trong.
Kê Thanh Bách luôn cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc…
Vừa bước vào là Lục Trường Sinh đã biết hòa thượng lại nôn ra máu. Tiểu lang quân lại ôm người không buông, tư thế như kiểu muốn lấy mạng hắn ta vậy. Lục Trường Sinh bắt mạch xong cũng không phán đoán được hắn có bệnh gì.
Nhưng nói lòng có khúc mắc, lo lắng quá độ làm cớ thì lại nghe như có ý oán trách Đàn Chương.
Kê Thanh Bách bị thương nguyên hồn, đương nhiên là người phàm không khám ra được bệnh gì.
Nhưng hắn dựa vào người Đàn Chương lại cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều. Giống như đời trước, pháp ấn của Phật Tôn tẩm bổ không ít pháp lực trong thần hải của hắn. Hắn có thể khiến Kim Diễm Sí Phượng bị thương nặng mấy lần ở trong mơ đều do hắn và Đàn Chương ngày đêm ở chung một chỗ.
Uống xong đợt thuốc đã kê trước đó, Kê Thanh Bách được Đàn Chương ôm lên giường. Hai người ngồi đối diện một lúc lâu, không ai nói gì. Cuối cùng vẫn là tiểu lang quân ngẩng đầu lên nhìn hắn trước.
“Nên là ta hận ngươi mới đúng.” Đàn Chương vẻ mặt lạnh lùng, nói từng chữ một “Lúc nào ngươi cũng khiến ta khó chịu.”
Tuy là lời này không đầu không đuôi nhưng Kê Thanh Bách lại hết đường chối cãi thật. Đời trước cũng vậy, hắn khiến Đàn Chương nếm đủ nỗi khổ ái biệt ly, rồi lại bơ vơ cô độc sống hết nửa đời còn lại. Sau cùng người nằm trong đế lăng lại không phải hắn, ngay cả chôn chung cũng không làm được.
Kê Thanh Bách thật lòng không biết nói gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến đến kiếp số đời này Đàn Chương đang độ, hắn lại cố lòng dạ sắt đá nói: “Hiện giờ tiểu lang quân còn nhỏ… Sau khi qua tuổi nhược quán sẽ cảm thấy chuyện cũ chỉ như một giấc mộng thoáng qua mà thôi.”
Đàn Chương lại như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, qua một lúc lâu sau y mới nói nhỏ: “Vậy vì sao ngươi lại muốn vào trong giấc mộng của ta?”
Ba ngày sau, đội ngũ đến cổng thành Thục Xuyên.
Ba ngày này Lục Trường Sinh trải qua trong nơm nớp lo sợ, chuyện hắn ta làm nhiều nhất là bắt mạch và sắc thuốc. Tin tốt là vết thương trên vai tiểu lang quân đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Mấy ngày này Kê Thanh Bách không tiến vào giấc mơ nên đương nhiên không liều chết với con Kim Diễm Sí Phượng kia nữa. Sau lần sáng dậy hộc máu, Đàn Chương nói với xong với hắn lời kia, y vẫn đối xử vẫn hắn không lạnh không nhạt. Thế nhưng mỗi ngày vẫn sẽ giảng kinh như cũ, thi thoảng Kê Thanh Bách ngẩng đầu lên sẽ thấy ánh mắt của Đàn Chương giống như một vốc tuyết, nhẹ nhàng lại dịu dàng rơi trên người hắn.
Vào thành ở trọ, Lục Trường Sinh đương nhiên xếp hai người chung một phòng.
Đàn Chương không nói gì, Kê Thanh Bách cũng xấu hổ không lên tiếng.
So ra thì Kê Thanh Bách vẫn cảm thấy hắn hời hơn. Dù sao với tu vi hiện giờ của hắn, có thể cọ xíu pháp ấn của Phật Tôn thôi đã là cực tốt rồi.
Thục Xuyên khác với Triều Lâm, vì tiếp giáp với Tề Bắc nên phong tục tập quán nơi đây thiếu khá nhiều cái vị của tao nhân mặc khách, tất cả đều bộc lộ vẻ chất phác và hào phóng.
(Tao nhân mặc khách: người phong nhã, người thơ phú văn chương)
Ngoại hình của dân chúng nơi đây cũng khác với phía nam, người mũi cao mắt sâu gần như đâu đâu cũng có. Dù là người có ngoại hình như Phương Trì, tới nơi đây cũng không cảm thấy gã quá nổi bật.
Ngược lại là tiểu lang quân ngồi trên xe lăn lại khiến người khác chú ý. Cũng may là nhìn khí chất bên ngoài, nhìn sao cũng thấy y là người nhà quyền quý giỏi giang nên không ai dám tùy tiện xúc phạm.
Phương thị tới đây vì muốn nghiêm túc bàn chuyện làm ăn, Kê Thanh Bách luôn cảm thấy dẫn hắn theo không hợp lẽ lắm.
Nhưng Đàn Chương chỉ sợ hắn chạy mất, hận không thể biến người thành đai lưng ngày ngày đeo trên người.
Tuy là nón có mành che mặt nhưng cả người áo cà sa của Kê Thanh Bách vẫn lồ lộ ra đó. Hắn ngồi bên cạnh Đàn Chương, người làm ăn phía đối diện thi thoảng lại liếc hắn một lần.
Có lúc đối phương còn chuẩn bị quà, phần quà không ngờ tới nhất còn có hai vũ cơ dị vực. Nữ tử kiều mị quỳ xuống bên cạnh xe lăn của Đàn Chương, Kê Thanh Bách xấu hổ tới mức không biết nên nhìn đi đâu nữa.
Ai ngờ tối đến, trên giường Đàn Chương vẫn chỉ có một mình phương trượng.
Còn vì sao hai người lại ngủ chung một chỗ, chuyện này kể ra hơi dài dòng.
Buổi tối đầu tiên tới Thục Xuyên, độc trường tình của Đàn Chương phát tác. Mọi người đi đường vất vả cả ngày, nửa đêm ai cũng ngủ như heo. Tiểu lang quân đi đứng không tiện, không thể nào đứng dậy tìm thuốc giải, chỉ có thể nằm trên giường nhẫn nhịn đau đớn, suýt thì mất mạng.
Kê Thanh Bách mơ màng nghe thấy tiếng rên rỉ mới bừng tỉnh, lần mò trong tối tìm tới bên giường Đàn Chương thì bị y lật người đè dưới thân.
Đàn Chương cả người nóng hầm hập giống như mới vớt ra từ trong chảo dầu. Y dính vào người hắn dụi loạn nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo.
Cuối cùng là Kê Thanh Bách tìm được thuốc giải, dỗ y uống rồi lại ôm y vỗ lưng tới hơn nửa đêm.
Sau đó hắn ngủ lúc nào hắn cũng không nhớ nữa.
Hình như hắn lại nằm mơ.
Hắn mơ tới chùa Bàn Long ở đời trước.
Vì trước đó cũng đã nằm mơ rồi nên lần này Kê Thanh Bách cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Hắn đứng trước cổng chùa, trước mặt là nghìn bậc thang. Có người chậm rãi đi lên, người đó mặc y phục sẫm màu, thêu hoa văn hình rồng.
Đàn Chương quỳ ở bậc thang đầu tiên.
Kê Thanh Bách mở to mắt, hắn không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàn Chương bước một bước quỳ xuống dập đầu một lần.
Cho tới khi hoàng đế dập đầu nốt bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt Kê Thanh Bách, hai bên đầu gối y toàn là vết máu và bụi bặm.
Hoài Nhượng đứng sau lưng Kê Thanh Bách khẽ niệm “A di đà phật.”
Ông ta nói: “Bệ hạ thành tâm như vậy, nhất định có thể cầu được ước thấy.”
Khung cảnh lại thay đổi, Kê Thanh Bách đứng trong điện Vô Lượng, trong phật đường mờ tối, có một người quỳ trước tượng phật.
Lúc này Đàn Chương đã hơn năm mươi, tóc mai trắng xóa, tuổi già sức yếu. Kê Thanh Bách đã nhìn thấy dáng vẻ này của y, nhưng hiện giờ nhìn lại lần nữa vẫn thấy xót xa cõi lòng.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn tượng phật cao chọc nóc nhà trước mặt, thoáng mỉm cười.
“Thứ trẫm cầu cả đời này, sau cùng ngươi vẫn không thể cho trẫm.”
Khi Kê Thanh Bách tỉnh lại, khuôn mặt đã đầy nước mắt. Không biết Đàn Chương tỉnh từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chốc lát sau tiểu lang quân khẽ thở dài, đưa tay lên che mắt hắn, hỏi nhỏ: “Sao lại khóc nữa vậy?”
Hàng mi đẫm nước mắt của Kê Thanh Bách như hai cánh bướm kề sát vào lòng bàn tay Đàn Chương, nhẹ nhàng run lên.
Đàn Chương không biết làm sao, cười nói: “Nhìn ngươi tủi thân chưa này.”
Kê Thanh Bách lắc đầu nguầy nguậy, hắn nghĩ, so với Đàn Chương, hắn nào có tủi thân gì?
Người dập đầu nghìn bậc thang là y, người quỳ gối trước tượng Vô Lượng Phật cả đêm cũng là y, Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy trái tim như bị khoét thịt, đau đến không hít thở nổi.
Có lẽ là do Kê Thanh Bách khóc quá bi thương, sau đó tiểu lang quân cũng không để hắn xuống giường.
Sau khi rời giường hai người lại dính nhau một lúc lâu. Sau cùng chẳng phân biết được là ai dỗ ai, cứ qua qua lại lại như vậy, những khúc mắc trước đó đều tan biến theo gió.
Khi hai người chính thức chung chăn chung gối, Lục Trường Sinh không hề ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Kê Thanh Bách kiểu “Giả vờ liệt nữ trong trắng cái nỗi gì, sớm làm vậy có phải hay không”. Mấy người hầu hầu hạ Đàn Chương trước đó cũng bị sai đi làm việc khác cả, nhiệm vụ bóp chân mỗi đêm cũng giao lại cho Kê Thanh Bách.
Nếu phải nói thật thì hắn thật sự quá thẹn với Đàn Chương, để hắn làm mấy chuyện này hắn cũng không cảm thấy có gì to tát.
Nhẫn nhục chịu khó, ân cần chu đáo, chỉ sợ tiểu lang quân khó chịu, không vui vẻ. Đến tối ngủ chung lại được pháp ấn của Phật Tôn tẩm bổ thần hải, dẫn đến việc Kê Thanh Bách sống quá thoải mái, nhất thời suýt quên việc gây phiền phức cho Kim Diễm Sí Phượng.
Cho tới một buổi chiều nọ, Phương Trì có việc bẩm báo.
Kê Thanh Bách quỳ ngồi trên mặt đất, trên đầu gối đặt một quyển kinh phật, Đàn Chương cũng không đề phòng hắn.
“Hình như có người Tề Bắc tới, vì an toàn, chúng ta có nên xuất phát luôn không?” Phương Trì nói xong thì liếc Kê Thanh Bách rồi lại nói tiếp “Thiếu chủ ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về Lưỡng Giang rồi.”
Khi Kê Thanh Bách nghe thấy “Tề Bắc” thì mí mắt khẽ giật giật. Đời trước sau khi Minh Hoàn niết bàn, đời này ở Tề Bắc Yên Quận. Lần trước kẻ làm Đàn Chương bị thương đương nhiên cũng là hắn ta.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi đánh nhau trong mơ vài lần, ít nhiều gì Kim Diễm Sí Phượng cũng bị tổn thương nguyên hồn, sẽ không tìm tới sớm như vậy. Nhưng không ngờ rằng Thánh Yêu lại hồi phục nhanh như vậy, Kê Thanh Bách hối hận khi đó hắn không liều chết giết luôn Minh Hoàn, vẻ mặt chẳng dễ chịu là bao.
Đàn Chương không kiêng dè gì Yên Quận, nhưng cũng không muốn dây vào phiền phức. Y dặn dò thuộc hạ, chuẩn bị lên đường ngay trong đêm.
Y thấy Kê Thanh Bách vẻ mặt u ám, cho rằng hắn còn sợ hãi nên cười nhẹ an ủi: “Lần trước do ta sơ ý, lần này sẽ không như vậy nữa. Tới Lưỡng Giang rồi, dù Yên Quận có thần thông quảng đại tới đâu cũng không làm gì được, ngươi không cần lo lắng.”
(Thần thông quảng đại: thủ đoạn cao siêu, bản lĩnh cao cường.)
Kê Thanh Bách biết có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng với tiểu lang quân trong thời gian ngắn nên chỉ đành đè lửa giận trong lòng xuống, gật đầu nghe theo.
Phương Trì làm việc nhanh nhẹn, chưa tới nửa ngày cả đội ngũ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.
Kê Thanh Bách và Đàn Chương vẫn ngồi chiếc xe ngựa có con ngựa kéo như cũ, trước khi lên đường còn gọi Lục Trường Sinh lên xe.
“Ngươi vừa mới khỏe hơn, đường về xa xôi, cần chú ý nhiều.” Không biết vì sao Đàn Chương cực kỳ để ý việc Kê Thanh Bách ho ra máu. Rõ ràng là mấy ngày này hắn luôn thành thật đi ngủ, ngoan ngoãn tẩm bổ thần hải, không tìm Minh Hoàn gây phiền phức nữa nên ban ngày rất ít khi ho ra máu. Thế nhưng Đàn Chương vẫn luôn tỏ thái độ “Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, từ đầu tới cuối đều không yên tâm.
Ngoài việc chữa trị chân cho Đàn Chương từ nhiều năm về trước, Lục Trường Sinh chưa từng tận tâm với bệnh nhân nào như hắn. Nếu hắn ta đã không khám ra Kê Thanh Bách bị bệnh gì, vậy thì chỉ có thể bồi bổ cho hắn mà thôi.
Lần này đúng là làm khó Kê Thanh Bách, đời trước hắn làm bình chứa thuốc, đời này vẫn phải uống thuốc do cùng một người kê.
Nhân quả còn tuần hoàn rất triệt để, ngay cả thuốc đắng dã tật này cũng không thay đổi.
Vì thế mà vừa uống thuốc vừa đi gấp nửa tháng đường, khi sắp đến bến đò Lưỡng Giang, rốt cuộc thì đội ngũ cũng hơi thả lỏng cảnh giác.
Ai ngờ vừa thả lòng cảnh giác là bất ngờ lại xảy ra.
Lúc Lục Trường Sinh đang sắc thuốc cạnh xe ngựa thì bị người khác đánh lén, hôn mê bất tỉnh. Trời đang giữa trưa, Đàn Chương nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi một lát, Kê Thanh Bách ngồi bên cạnh chép kinh thư.
Lúc Lục Trường Sinh bị ném vào, Kê Thanh Bách còn chưa phản ứng kịp thì xe ngựa đã chuyển động.
Tên bắt cóc nhìn như giặc cỏ tầm thường nhưng võ công lại không tầm thường. Kê Thanh Bách bảo vệ Đàn Chương và Lục Trường Sinh ở sau lưng, đối mặt với mười mấy kẻ trước mặt.
“Ngựa này chạy nhanh đấy.” Hình như có một người ở phía trước đánh xe, giọng nói vang dội “Đằng sau không đuổi kịp nữa rồi.”
Tâm trạng Kê Thanh Bách dần dần trở nên nặng nề, hắn híp mắt, đang định cử động tay thì cổ tay bỗng dưng bị xiết chặt, bị thứ gì đó trói lại.
Kẻ cao gầy cầm đầu liếc hắn, cười với ý tứ sâu xa: “Có người nói ngươi là cao thủ, nên đưa pháp bảo này cho chúng ta. Bây giờ xem ra còn hữu dụng phết.”