Quanh đi quẩn lại thì chỉ còn cách hôn lễ diễn ra ngày nữa thôi.
Hôm nay Từ Huân bảo sẽ dẫn cô về biệt thự đúng như lời anh hứa lần trước.
Buổi chiều.
Chiếc xe ô tô màu đen đang lăn bánh nhanh trên con đường tấp nập xe cộ.
Lăng Viên ngồi trong xe mà hai bàn tay cô cứ xoa xoa vào nhau, cô đang cố hết sức để bình tĩnh lại.
Từ Huân đưa tay mình qua đặt lên tay Lăng Viên.
“Đừng lo, mẹ anh rất trông ngóng em.”
Cô nhìn anh hồi lâu rồi gật đầu.
...!
Biệt thự Từ gia.
Trong phòng khách.
Mẹ Từ Huân đang nắm chặt lấy tay Lăng Viên, bà luôn nhìn cô chầm chầm không chớp mắt từ lúc cô đến.
“Aizo...!Sao lại có người đẹp như thế này chứ?”
“Bác à, không cần phải khen con nhiều đến thế đâu ạ.”
Cô không hiểu sao sau khi đến đây thì tâm trạng trở nên tốt hơn, cũng không còn run rẩy như lúc nãy.
Mẹ của Từ Huân là một người ngoài sức tưởng tượng của cô, cô cứ ngỡ bà sẽ là một người vô cùng nghiêm khắc và sẽ không vui vẻ như thế này với cô đâu.
Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô, có lẽ cô đã yên tâm hơn một phần nào.
“Phải khen chứ, con là một cô gái có nhan sắc rất đặc biệt đó.”
Ông Từ đến giờ mới từ trên lầu đi xuống, đi sau ông là Từ Huân.
Lăng Viên hướng mắt nhìn lên, ngay tức khắc cô nhận ra rằng ông sẽ không phải một người dễ dàng được.
Cả bốn người ngồi nói chuyện suốt ba mươi phút.
Khi nhắc đến chuyện cô chỉ là con nuôi của Lăng gia thì hai người họ đều bất ngờ, nhưng mẹ của Từ Huân sau đấy thì lại quay về trạng thái vui vẻ như ban đầu.
Còn ông Từ thì có chút không thoải mái, Lăng Viên có thể nhận ra điều đó, nhưng cô không hề sợ nữa.
Vì Từ Huân lúc nào cũng liếc mắt sang cô, ánh mắt đó như đang nói với cô rằng đừng sợ, có anh đây!
“Được rồi, ngày như lần trước ta nói, con biết rồi đấy Từ Huân.
Còn chuyện tổ chức ở đâu thì tùy con quyết định và tự xem xét đi, bố mẹ lúc đấy chỉ đến chứng kiến và tham dự thôi.”
Từ Huân gật đầu, anh biết trước chuyện này nên đã hỏi Lăng Viên từ tuần trước, và cả hai đã quyết định là ở bãi biển.
Sau khi rời khỏi Từ gia thì Từ Huân đưa cô về nhà, anh nói rằng ngày mai sẽ đến đưa cô đi xem váy cưới.
...!
Buổi sáng.
Từ Huân cùng Lăng Viên đi vào một cửa hàng váy và âu phục dành cho lễ cưới.
Nhìn bên ngoài cũng đủ biết nó to lớn đến cỡ nào.
Khi vào bên trong thì Lăng Viên lại càng bất ngờ hơn, nhìn đâu đâu cũng thấy được những chiếc váy màu trắng tinh khiết và cảm nhận được sự đắt đỏ trong đó.
Sau một hồi lâu đi xung quanh xem và chọn thì Lăng Viên đã dừng chân lại một chiếc váy rất đơn giản nhưng trông xinh xắn.
Chiếc váy là kiểu hai dây, sau lưng là những sợi dây đen chéo, giúp người mặc dễ khoe ra được tấm lưng đẹp đẽ.
Từ eo trở đi được tạo độ phồng khá to cho đến chân.
Chiếc váy này trông khá gợi cảm và rất phù hợp với Lăng Viên, cô biết được điểm mạnh của mình trên cơ thể và có thể dễ dàng mặc được nó mà không làm cho mình và chiếc váy xấu đi.
Lăng Viên đi theo nhân viên vào phòng thay đồ.
Một lúc sau thì hai nhân viên kéo hai bên rèm ra.
Từ Huân ngồi ở ghế và nhìn cô.
Lăng Viên xoay người lại, tóc cô được búi lên, khuôn mặt cũng trở nên sáng rạng hơn.
Thêm một đôi găng tay dài màu trắng lên tới khuỷu tay để phù hợp với chiếc váy này hơn.
Trông cô giờ đây thật xinh đẹp một cách thuần khiết đến lạ.
Từ Huân đứng lên và đi đến gần hơn.
Anh mặc lên người một bộ Âu Phục màu đen, áo sơ mi bên trong màu trắng, chiếc quần dài vừa đủ độ dài của chân anh.
Mọi thứ cứ phải nói là hết sức vừa vặn và hoàn hào.
Đối với Lăng Viên, cô thích nhất là dáng vẻ mặc Âu Phục của anh, trong mắt của cô thì anh là người mặc Âu Phục đẹp nhất từ trước đến giờ mà cô thấy.
“Em có biết trông em bây giờ như thế nào không?”
“Em biết chứ, rất đẹp có đúng không?” Cô cười nói, nụ cười này trước giờ như chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Thật đẹp và rạng rỡ bao nhiêu!
“Hơn cả đẹp!”.