Sau hơn phút thì ở cửa phát ra tiếng nhấn chuông.
Lăng Viên liền chạy ra phòng khách, cô bật đèn lên rồi đi đến cửa và mở ra.
Từ Huân với bộ đồ ở nhà đứng ngay trước mặt cô.
Lăng Viên hơi bất ngờ, cô không ngờ anh ta mặc cả bộ đồ như thế mà đến đây.
“Anh vào đi.”
“Em không sao chứ?” Từ Huân vừa đi vào vừa hỏi.
Lăng Viên đóng cửa lại rồi cô đi đến ghế sofa và ngồi phịch xuống đó.
“Em sợ lắm, lần đầu tiên em gặp ác mộng kiểu vậy đó.”
Từ Huân đi đến, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Choàng tay qua người ôm lấy cô.
Lăng Viên tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Từ Huân, cái ôm này thật ấm áp mà dịu dàng.
Lần đầu tiên cô và anh trao nhau một cái ôm, có chút lạ lẫm nhưng cũng thật khiến cả hai đều dễ chịu.
Trong lòng Lăng Viên cũng được trấn an nhiều phần, cô thấp giọng nói: “Em mơ thấy bố nuôi...!ông ta lại bắt em lần nữa.”
“Không sao, có anh đây ông ta không thể bắt em lần nữa đâu.”
“Anh có muốn biết vì sao ông ta bắt nhốt em không?”
Lăng Viên ngẩng nhìn Từ Huân, anh cũng nhìn xuống cô, sau đó nhẹ gật đầu.
“Vì em biết chuyện ông ta ngoại tình, sợ rằng em chạy ra ngoài nói lung tung.
Nếu ông ta sợ đến như vậy thì tại sao lại ngoại tình chứ? Thật buồn cười!”
Từ Huân không nói gì nhưng lại ôm cô chặt hơn.
Không khí trong căn nhà bỗng dưng im lặng đến đáng sợ.
“Chúng ta sống chung đi.”
“Hả?”
Lăng Viên ngồi thẳng người lại, cô nhìn Từ Huân không chớp mắt.
Không biết có phải mình vừa nghe nhầm không?
“Em nghe thấy mà.”
“Đ-Đợi đã...!Sống chung có phải là hơi sớm quá không?”
“Trước sau gì mà chẳng ở cùng nhau, chi bằng sớm một chút để có thể quen với việc đó.”
Đối với Lăng Viên mà nói, chuyện sống chung cô cảm thấy rất bình thường.
Nhưng đột nhiên lại ở cùng với một người như Từ Huân, ngày ngày gặp mặt, cũng có thể đều ăn cơm cùng nhau.
Còn có làm nhiều chuyện khác...!Chỉ cần nghĩ đến, Lăng Viên cảm thấy có chút rùng mình.
Trước nay cô đã quen với chuyện sống một mình, tuy đôi lúc thấy cô độc và lạnh lẽo nhưng dù sao cô cũng đã quen như vậy rồi.
Bây giờ tự nhiên có người sống cùng, liệu cô sẽ có thể thoải mái được không?
“Em sợ gì chứ? Sắp cuối tháng rồi.
Em cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“A...!Em...!Biết rồi.”
...
“What??? Cậu nói cái gì cơ? Kết hôn ư? Cậu kết hôn? Với ai chứ?”
Tô Trân Y cứ như vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa, cô hết sức ngạc nhiên mà hỏi lấy hỏi để Lăng Viên.
“Từ Huân.”
“Thật sao? Ôi mẹ ơi, hai người...!Thật biết cách làm người khác bàng hoàng mà.”
Lăng Viên biết khi nói chuyện này ra với Tô Trân Y thì thế nào cô gái này cũng kinh ngạc như thế này cho mà xem.
Nhưng dù sao nói ra cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn, cô không muốn giấu đến phút cuối cùng mới nói chút nào cả.
Chuyện bất ngờ này chưa dừng lại ở đó.
Người chấn kinh tiếp theo chính là Từ Luân, người nói cho anh ta biết không ai khác ngoài Tô Trân Y.
Lăng Viên sau đó bị họ hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia, đến mức cô muốn ngất xỉu tại chỗ.
Chỉ là kết hôn thôi mà, bọn họ thật sự có hơi lố quá rồi! Dù chưa gặp bố mẹ của Từ Huân nhưng Lăng Viên chỉ cần suy nghĩ đến thôi cũng cảm thấy có chút đáng sợ.
Chắc đây là điều sợ hãi hiếm hoi trong cuộc đời cô.
Cô sau khi rời Lăng gia thì có suy nghĩ là sẽ kết hôn với một người bình thường, như thế cô sẽ đỡ lo lắng chuyện bố mẹ bên chồng hơn.
Nhưng với thân phận hiện giờ của cô mà nói thì đúng là có chút nguy hiểm và hồi hộp..