Lăng Viên nghĩ lại ngày hôm đó.
Từ Huân đã nói thích cô.
Cho đến giờ suy nghĩ lại, cô vẫn không dám tin đó là những gì mà anh ta đã nói với cô.
Liệu có phải là như Từ Luân nói, anh ta cứ hay nhắc đến cô là vì nhớ cô ư? Cô mong rằng điều đó không phải là thật.
Từng gặp mặt anh ta hằng ngày, và cô cũng đã thấy cái cách anh ta đối xử với cô từ từ thay đổi, nhưng cô lại không hề bận tâm đến sự thay đổi đó.
Có mơ cô cũng chẳng dám mơ rằng có một ngày anh ta nói thích cô.
Tại sao phải là cô? Sao lại không phải là ai khác? Nếu ở bên cạnh Từ Huân, cô sẽ cảm thấy mình không xứng mà thôi.
...
Hôm sau, Lăng Viên đang thu dọn hành lý để về lại thành phố kia.
Nhưng từ sáng khi có ý muốn quay về thì đã có cảm giác khó chịu cứ day dứt trong lòng.
Cô dường như là đang không muốn đi nhưng cô lại chối bỏ đi cái ý nghĩ đó.
Làm sao mà cô lại không muốn đi chứ? Chẳng phải lần trước cô dứt khoát lắm ư? Sao bây giờ lại thế này...!Cô không hiểu vì sao cô lại không muốn đi nữa.
Thật sự kì lạ.
Đang lo mãi nghĩ thì Tô Trân Y gọi đến, Lăng Viên nhanh chóng bắt máy.
“Viên Viên à, cậu ra sân bay chưa đó? Tớ đang định ra đó tiễn cậu đây.
Chưa đến giờ mà đúng không?”
“Tớ...!chưa.”
“Vậy tớ sẽ đến chỗ cậu ngay đây.”
“Khoan đã Trân Y.”
“Hả? Sao thế?”
“Tớ nghĩ là...!chắc tớ hôm nay sẽ không về đâu.”
“Hả? Thật sao?” Giọng của Tô Trân Y nâng cao hơn lên một tông vì bất ngờ.
“Ừ, thật.”
“Haha, thế thì vui quá.
Viên Viên à tớ muốn chạy đến ôm cậu.”
“Sao cơ?”
“Không có gì đâu, một lúc nữa tớ muốn gặp cậu có được không?”
“Chắc để hôm khác thôi Trân Y, tớ có chuyện cần làm rồi.
Xin lỗi cậu nhé.”
“A, không sao đâu.
Cậu cứ làm chuyện cậu cần làm đi.
Miễn cậu còn ở đây thì tớ lúc nào cũng sẵn sàng gặp cậu hết đó.”
“Được.
Tớ cúp máy đây.”
...
Chuyện mà Lăng Viên cần làm bây giờ là đi ra ngoài và hít thở không khí.
Cô thay đồ, cầm theo chiếc máy ảnh mà cô được mẹ tặng vào năm sinh nhật mười chín tuổi rồi đi khỏi khách sạn.
Cô không biết là đi dạo thế này thì sẽ làm cảm giác khó chịu trong lòng có vơi đi không nhưng cô không thể ở mãi một chỗ như thế được.
Lăng Viên đi đến những nơi có phong cảnh đẹp và cầm máy ảnh lên chụp.
Chiếc máy ảnh này cô dùng có vài lần rồi cất nó đi.
Lần này cô trở về đây, không hiểu sao cô lại mang theo nó nữa.
Chắc là vì lúc này bây giờ đây.
Lăng Viên đi một lúc thì cô thấy một phòng triển lãm tranh đang mở.
Cô rất muốn đi xem từ lâu nhưng chưa có cơ hội.
Hôm nay thì ông trời chắc cho cô gặp điều may rồi.
Cô đi vào bên trong, vừa đi vừa ngắm từng bức tranh được trưng bày nơi đây.
Được một lúc thì cô dừng chân lại trước một bức tranh.
Trên tranh có một người phụ nữ đang chải tóc cho một cô bé nhỏ.
Không hiểu sao khi nhìn vào thì nó gợi lên cho cô một cảm giác nhớ về ngày bé cùng mẹ nuôi.
Lúc nhỏ, cũng vài lần mẹ nuôi đã chải tóc cho cô, cô rất thích cảm giác đó, nó rất dịu dàng mà ấm áp đến lạ.
Nhìn thêm một chút thì Lăng Viên quay người định rời đi thì đụng phải vào lưng của ai đó.
Cô ngước lên nhìn và nói xin lỗi.
“Xin lỗi...”
Người kia nghe thấy thì liền quay lại.
“T...!Từ Huân...” Cô trợn tròn mắt nhìn người trước mặt mình.
Thật không thể tin nổi người cô vừa va trúng là Từ Huân!
“Lăng Viên, thật trùng hợp.
Em về khi nào vậy?”.