Ngày sinh nhật của Tô Trân Y.
Lăng Viên đã đến Tô gia để chúc mừng Tô Trân Y.
Cô tuy trước đó có thân với Tô Trân Y nhưng mà đây là lần đầu tiên cô đến Tô gia.
Không giống với trong tưởng tượng của Lăng Viên.
Bố mẹ của Tô Trân Y đều rất hiền và tốt, khi ai đến thì họ đều mỉm cười vui vẻ đón tiếp.
Nụ cười đó là sự nhiệt tình chân thật chứ không hề gượng gạo gì cả.
Điều đó cũng làm cho tâm trạng của cô vui lên rất nhiều.
Nhưng có một vị khách dường như không mời mà tới.
Chính là Từ Luân.
“T...!Từ Luân? Tớ định mời anh ta nhưng tớ quên bén mất.
Không ngờ anh ta còn biết ngày mà đến luôn cơ chứ?”
Lăng Viên đứng cùng Tô Trân Y ở một chiếc bàn.
Tô Trân Y nói rằng sinh nhật lần này nhỏ hơn mấy năm trước nhưng cô gái này vẫn luôn rất vui vẻ, không hề bận tâm đến việc tiệc sinh nhật to nhỏ gì cả.
Tiệc được tổ chức ở sân vườn Tô gia, khá rộng và thoáng mát.
Lần này Tô Trân Y chỉ mời những bạn bè thân thiết và một số người quen của bố mẹ thôi.
Sự xuất hiện của Từ Luân lúc này lại khiến cho Lăng Viên cùng Tô Trân Y hết sức ngạc nhiên.
Từ Luân dường như đã thấy chỗ của cả hai, anh ta đang bước nhanh đến.
“Từ thiếu gia, lâu rồi không gặp.” Lăng Viên mỉm cười lên tiếng.
“Ồ, cô về khi nào vậy? Không nói với tôi một tiếng để tôi đi đón.” Từ Luân tươi cười đáp lại.
“Tôi chỉ mới về thôi, cũng không dám làm phiền anh đâu.”
“Cô đừng khách sáo với tôi, không phiền hà gì cả.”
“Này, hai người bỏ tôi đi đâu vậy?” Tô Trân Y đứng bên cạnh Lăng Viên, cô hơi lớn tiếng nói.
“A, Tô tiểu thư, chúc mừng sinh nhật.”
Từ trong túi áo, Từ Luân lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Tô Trân Y.
Tô Trân Y nhìn thấy thì ánh mắt tò mò liền hiện lên, cô nhanh chóng nhận lấy.
“Gì đây? Anh tặng tôi sao?”
“Cô mở ra đi.”
Tô Trân Y từ từ mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền khá mỏng nhưng rất đẹp.
Mặt dây chuyền là hình mặt trời, trên đó có vài hột chiếu chiếu như là kim cương vậy.
Cả sợi dây cũng lấp lánh không kém.
“C...!Cái này chắc là đắt lắm đúng không?”
“Khô...!À...!Cũng hơi hơi..” Vừa nói Từ Luân càng vừa gục đầu xuống, cả hai tai cũng từ từ đỏ lên.
“Thế thì sao tôi dám nhận chứ?”
Tô Trân Y đưa lại cho Từ Luân nhưng anh đẩy ngược lại cho Tô Trân Y.
“Cô cứ nhận đi, tuy là có hơi đắt nhưng đây là tấm lòng của tôi...!Nếu cô không nhận thì tôi sẽ rất buồn.”
“Vậy...!Tôi nhận.”
“Cô..
có muốn tôi đeo cho cô không?”
“Thế hả? Vậy phiền anh nha.”
Từ Luân cầm dây chuyền từ trong hộp lên.
Anh từ từ đeo qua cổ cho Tô Trân Y.
Sợi dây chuyền được nằm trên làn da trắng của Tô Trân Y càng khiến nó nổi bật hơn.
“Chà, hợp với cậu lắm đó Trân Y.
Mà, hai người đứng cạnh nhau cũng rất hợp nữa.” Lăng Viên cười cười nói, cô nãy giờ đứng bên cạnh quan sát biểu cảm của hai người này.
Đối với Từ Luân thì Lăng Viên dễ dàng nhận ra là anh ta đang nghĩ gì.
“Cậu...!nói gì vậy hả?!” Tô Trân Y nghe Lăng Viên nói thế thì mặt và tai cũng đỏ ửng lên.
“Nhưng...!Từ Luân, sao anh lại biết ngày sinh nhật của tôi?”
“Cái này là...!Lăng Viên nói cho tôi biết.”
“Hả? Lăng Viên! Vậy mà cậu thản nhiên quá ha.”
Lăng Viên bật cười thành tiếng.
Cô cảm thấy mình rất có hứng thú khi tác hợp cho hai người này.
Mặc dù là Lăng Viên không thể nói trước được điều gì.
Nhưng khi cô thấy hai người họ đứng cạnh nhau thì như cho cô một cảm giác họ sẽ là cái gì đó của nhau.
Phải nói là rất hợp, trong ánh mắt của Từ Luân bây giờ thì cũng đã chứa đầy cảm xúc dành cho Tô Trân Y.
Dẫu cho Tô Trân Y vẫn còn suy nghĩ rất giản đơn, cô ấy giờ đây chẳng nghĩ gì sâu xa hay nhiều hơn.
Nhưng Lăng Viên vẫn tin rằng khi hai người họ bên nhau thêm một thời gian nữa thì chắc sẽ có chuyện vui để xem thôi!
Tiệc sinh nhật của Tô Trân Y diễn ra hơn giờ mới kết thúc.
Tô Trân Y cũng đã say rượu đến mức đi đứng loạng choạng.
Lăng Viên đưa Tô Trân Y về phòng rồi cô mới ra khỏi biệt thự.
Đi đến cổng thì cô thấy Từ Luân đang đứng.
“Lăng Viên.” Anh ta gọi cô rất lớn.
“Anh chưa về sao?”
“Tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, tôi muốn đi dạo một chút rồi mới về.”
“Nhưng giờ này đã khuya rồi, nếu cô cứ đi một mình thì sẽ rất nguy hiểm đó.
Hay tôi gọi anh tôi đến để đi cùng cô ha?”
“Hả, ý là là Từ Huân sao?”
Đột nhiên Từ Luân lại nhắc đến Từ Huân, anh ta đang có ý gì sao?
“Phải đó.
Dạo này tôi thấy anh ấy cứ như người mất hồn ấy.
Chắc sắp không còn là người nữa rồi, cả ngày lao đầu vào công việc, dường như ban đêm anh ấy cũng làm nữa.
Tôi thật không hiểu tại sao, nhưng anh ấy cũng hay nhắc đến cô đó.”
“Nhắc đến tôi ư?”
Sao anh ta lại nhắc đến cô chứ? Đáng lẽ anh ta nên quên đi cô rồi mới phải chứ.
Từ sau ngày hôm ấy ở nơi kia thì anh ta cứ như đã bốc hơi tan biến.
Hôm nay nghe Từ Luân nói vậy thì cô lại có một cảm giác rất lạ.
“Đúng vậy, thỉnh thoảng thì lại nói tên cô chen vào cuộc trò chuyện với tôi.
Có khi nào...!Anh ấy đang rất nhớ cô đó.” Từ Luân chớp chớp mắt, ở khoé môi anh có ý cười nhưng lại chẳng hề cười toe ra.
“Haha, anh thật biết nói đùa.
Thôi tôi đi trước đây, anh về cẩn thận nha.”
Nói rồi Lăng Viên liền đi khỏi..