Tôi không có nói dối, tôi thực sự đã từng thấy qua nó trước đây, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước.
“Vậy sao, ngay cả một hầu gái cũng biết về món đồ này, hóa ra nó cũng không phải thứ gì đó kì lạ ở thế giới khác...”
Cô nhét vật hình vuông vào trong túi và ngồi xuống ghế sofa với vẻ thất vọng.
“Không không không, không phải thế, nó không phải là món đồ phổ biến ở đây đâu, chỉ qua là do tôi may mắn được thấy thoáng qua nó mà thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
“Khi tôi mới đến đây, ban đầu tôi nghĩ sẽ đổi điện thoại lấy tiền của thế giới này, nhưng tôi thấy rằng chuyện đó là không cần thiết kể từ khi tôi biết mình được xuyên không đến một thế giới Châu Âu thời trung cổ.”
“Ý của ngài khi nói Châu Âu là gì vậy...?”
Tôi bày tỏ sự thiếu hiểu biết của mình. Quả nhiên là sẽ có một số đề giao tiếp vì khác biệt văn hóa nhỉ? Nhưng đây là những vấn đề mà tôi cần phải vượt qua.
“Ý tôi muốn nói là tôi đã rất may mắn. Tôi nói tôi muốn có một căn biệt thự và nữ hoàng đã cho tôi căn biệt thự này. Tôi nói tôi muốn một cô gái xinh đẹp tóc trắng và rồi cô liền xuất hiện ngay trước mặt tôi.”[note24906]
“Bởi vì ngài là người anh hùng mà chúng tôi đã đặt hi vọng mà. Xin cho tôi mạo muội hỏi câu này, nhưng vì cớ gì ngài lại yêu cầu một cô gái xinh đẹp tóc trắng vậy.”
“Tôi cố tình gây khó dễ cô ấy.”[note24907]
Tôi nhìn qua gương mặt của cô ấy và thấy rằng cô ấy thậm chí còn thè lưỡi một cách tinh nghịch.
“Tôi đã không ngờ là cô ấy thực sự đã tìm thấy được một người. Vậy là những cô gái có mái tóc trắng thật sự không hiếm ở thế giới này sao?”
“Ngài đừng nên đánh giá thấp khả năng tìm kiếm của một quốc gia.” Tôi trả lời cùng với một nụ cười trên môi, nhưng những suy nghĩ của tôi lại hoàn toàn khác. Mái tóc trắng của tôi đúng thật là rất hiếm. Tristina đã rất may mắn khi quen biết với tôi, nếu không có khi chị ấy thực sự đã đi tìm một cô gái xinh đẹp về để nhuộm tóc trắng rồi.[note24908]
Ngay sau đó cô ấy hướng mắt về phía tôi, vì cô trông rất nghiêm túc nên không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất lo lắng.
“Cô là hầu gái của tôi phải không? Vậy tôi có thể đưa ra một mệnh lệnh cho cô được không?”
Nghe từ “mệnh lệnh” làm tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng tôi trả lời lại ngay lập tức “Đương nhiên...là ngài có thể.”
Bởi vì bình thường những cử chỉ của tôi phải cực kỳ tao nhã, nên không biết liệu tôi thích hợp để đóng vai hầu gái hay không nữa?
“Vậy cô có thể nấu cho tôi một ít thức ăn được không?” cô nhỏ giọng nói tiếp “Thực ra tôi chỉ có ăn mỗi nho trong mấy ngày vừa qua.”
“Nho......?”
À đúng rồi. Giờ tôi mới nhớ.
Có một vài vườn nho trong trang viên để làm rượu nho.
Nhưng mà chỉ ăn nho không thôi thì không thể lấp đầy cái bao tử được. Vừa nghĩ tới việc anh hùng vì muốn che giấu thân phận mà sa thải toàn bộ người hầu và dẫn tới việc bản thân cô bị bỏ đói, làm trong lòng tôi dâng lên nhiều cảm giác cảm thông.
“Được rồi, vậy để tôi vào trong bếp chuẩn bị một ít thức ăn cho ngài.”
Tôi đồng ý làm, thật may mắn khi tôi biết nấu ăn một chút, nếu không thì tôi đã thất bại trong việc làm hầu gái rồi. Có vẻ như Tristina đã xem xét tất cả mọi thứ và nhận thấy tôi đủ khả năng để giao cho nhiệm vụ này?
“Tôi cũng đi nữa.”
Anh hùng nhanh chóng bật dậy khỏi ghế sofa.
“Tôi muốn ăn một thứ gì đó không có ở thế giới của mình.”
Tôi không biết những nguyên liệu nào không có ở thế giới của cô ấy, vì vậy để cô ấy tự lựa chọn cũng là một ý hay. Và tôi chỉ hy vọng rằng mình có thể làm tốt nó thôi.
Bởi vì ngôi nhà tương đối rộng, tôi phải mất 10 phút để đi bộ từ phòng khách đến nhà bếp. Sau khi tôi mở cửa nhà bếp, đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn xuất hiện trước mặt chúng tôi. Là một nhà bếp hoàng gia thì quy mô như thế này cũng là đương nhiên.
Rồi cô nhíu mày và hỏi tôi “Làm sao cô tìm được nhà bếp nhanh thế? Tôi cũng đã tìm trong cả hai ngày mà vẫn không thể tìm thấy nó.”
“Đó là do... tôi đã từng thực tập ở đây một thời gian.”
Tôi nói xạo đó, làm sao tôi có thể nói với cô ấy rằng nữ hoàng thường xuyên mời tôi đến đây chơi, nên tôi mới quen thuộc với nơi này...
Nói như thế làm tôi cảm thấy rất hổ thẹn về chính bản thân mình. Từ khi nào tôi trở thành một kẻ dối trá như vậy? Hay ngay từ đầu tôi đã luôn là một kẻ nói dối?
Để xua đi cảm giác bứt rứt khi phải nói dối, tôi chỉ vào xung quanh nhằm thay đổi chủ đề--“Ở đằng kia là nơi để rau và ngũ cốc. Thịt được lưu trữ trong hầm lạnh bên dưới. Nhân tiện, ngài có thích ăn cá không? Chúng ta có thể đi câu cá ở cái hồ bên ngoài đấy.”
“Có cá hồi không?”
“Huh......? Nó là cái gì vậy?”
“Không sao nếu cô không biết, bây giờ chỉ cần nấu cái gì đó có thể ăn ngay lập tức là được rồi.” Cô nói.
“À vâng.” Tôi chỉ vào quả bí ngô tròn “Cái này, nó có ở thế giới của ngài không?”
“Ở nơi nào cũng có cả. Họ thậm chí còn khoét rỗng phần ruột và biến nó thành một chiếc đèn trong lễ hội nữa.”
“...... vậy sao.”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, thế cái giống gì là không có ở trong thế giới của cô ấy?
Ngay lúc ấy, cô ấy mang một bát đậu xanh có hình thù kì dị tới chỗ tôi và hỏi “Đây là cái gì?”
“Đậu Goblin.” Tôi trả lời, nhưng không nghĩ tới việc cô ngạc nhiên mà hai mắt bắt đầu lấp lánh.
“Nấu cái này đi!”
“Eh? Không có những thứ này ở thế giới của ngài sao?” tôi vừa nói, vừa nhận lấy cái bát từ tay cô ấy.
“Không, bất kể là Goblin hay Đậu Goblin đều không có.”
Thật khó hiểu khi một thứ bình thường như vậy lại không có ở thế giới của cô ấy.
Sau đó cô hỏi tôi “Goblin trong thể giới này thì sao? Chúng có giết người, cướp bóc và làm rất nhiều việc ác không? Hay chúng có còn tấn công một ngôi làng để bắt các cô gái trẻ về làm công cụ sinh sản cho chúng?”
“Ở đây...... chúng ta đang ở trong vương đô của Thánh Diễm Quốc nên rất an toàn. Có lẽ phải đến một nới rất xa thủ đô mới thấy được Goblin...”
Tôi đỏ mặt khi cô ấy nhắc đến công cụ sinh sản và mấy thứ khác...
Thực tế, tôi đã nghe những gì cô ấy vừa nói từ một một người chị của tôi. Chị ấy nói rằng bọn Goblin đều bị *ứng[note24911] quanh năm và đó là chuyện thường xảy ra đối với những cô gái ở những vùng xa sôi bị bắt cóc. Bọn chúng đã khiến cho các thám hiểm giả phải khá là đau đầu.
Nhưng dù cho có bị goblin bắt thì chúng cũng không thể làm bất cứ điều gì với tôi được bởi vì tôi là một đứa con trai.[note24910]
Những con goblin có tội, nhưng đậu goblin thì vô tội. Chúng bị gọi như vậy chỉ vì chúng trông hơi xấu xí mà thôi.
Tôi kích hoạt tinh thể ma thuật lửa và đốt bếp, sau đó tôi đổ một ít dầu ô liu vào chảo, làm nóng trước rồi bỏ đậu goblin vào trong chảo để chiên.
“Không cần cho quá nhiều dầu, đậu goblin sẽ tự tiết ra dầu khi gặp nhiệt độ cao, nó sẽ tỏa ra mùi rất thơm sau khi chiên nó lên.”
“Ooooh!”
Anh hùng đứng bên cạnh và xem tôi nấu ăn từ đầu tới cuối.
Dù sao tôi cũng là một đầu bếp tuyệt vời hay gì nên tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Một lát sau—
Trong phòng ăn hoàng gia, ở một đầu của chiếc bàn dài có thể dễ dàng ngồi đủ cho năm mươi người, tôi rót một ly rượu nho cho cô ấy.
Ngoài đậu goblin chiên, tôi cũng đã chuẩn bị một ít bánh mì và phô mai cho cổ.
Thế nào? Như vậy là tôi đã đủ khả năng để làm hầu gái chưa?
Rồi cô ấy đột nhiên nói với tôi—“Cô cũng đừng có đứng đó nữa, ngồi xuống đây ăn với tôi đi.”
Cô ấy nói gì cơ? Tôi sững sờ trong giây lát và nhất thời không kịp phản ứng.
“Cô cứ ngồi đi, cô không cần phải lo lắng về mấy vụ bất đồng địa vị gì đó đâu, đây là mệnh lệnh của tôi.”
Nếu tôi thực sự là một hầu gái. Liệu tôi có nghĩ vị chủ nhân này thật đáng yêu và dễ gần không? [note24909]
Tôi thấy cô ấy lấy một hạt đậu goblin bằng nĩa và đưa vào trong miệng.
“Mmm! Không tệ, nó có vị như hạt điều, thật hấp dẫn. À đúng rồi, cô cũng nên nếm thử món cô đã làm đi?” Nói xong, cô chia một nửa số đậu đó vào đĩa của tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy ăn những thứ chính tay tôi nấu và cảm thấy rất hài lòng.
Điều hạnh phúc nhất khi nấu ăn cho người khác là nhìn họ ăn hết và khen ngợi món ăn do chính tay mình nấu!