Thanh Liên Phượng Dẫn

chương 6: cầm tố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Liên ngồi trước mặt ta, thấy ánh mắt ta vô hồn rồi lại chợt ngây ngô nở nụ cười thì cho là ta đang ngủ mơ liền vội vàng chạy tới dùng sức lay ta. Khi ta hồi phục tinh thần, thấy Vân Liên bộ dạng gấp gáp, đầu đầy mồ hôi. Ta bất tri bất giác nhổ một sợi tóc, hóa thành một thanh đàn cổ đưa cho Vân Liên : « Hôm nay bắt đầu học đàn đi ».

Vân Liên thấy đàn cổ hình như cực kỳ vui vẻ, bày ra tư thế sẵn sàng rồi lại chợt ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn ta. Ta hiểu được ý đồ của Vân Liên liền lúng túng chà xát lỗ mũi : « chớ nhìn ta, sư phụ ngươi cái gì cũng biết chỉ duy có không biết đánh đàn ».

Trán Vân Liên như xuất hiện ba vạch đen ẩn hiện, ta không chút do dự quay đầu đi. Vân Liên nhẹ nhàng sờ sờ cây đàn, thử bật hai dây đàn, nghe không hay lắm nhưng cũng không chói tai. Ta đang định đứng lên đi rót ly trà ai ngờ lại nghe một tiếng nhạc êm ái phát ra từ sau lưng.

Một chuỗi âm thanh phát ra từ đàn tuy chưa liền mạch cũng chưa dễ nghe lắm nhưng đối với ta lần đầu tiên Vân Liên đánh đàn mà đã được như thế này quả là kỳ tích. Ta ngồi xuống bên cạnh Vân Liên nhìn hắn đánh đàn, hắn hình như cũng cảm thấy khó tin, càng không ngừng gảy dây đàn, tuy không ra khúc nhạc gì nhưng rõ ràng hắn gảy càng ngày càng thuần thục, tiếng đàn thanh thúy như dòng suối nhỏ. Thật giống như hắn trời sinh đã có tài nghệ này, chỉ là lâu không luyện nên chơi chưa được thuần thục lắm.

"Không tệ không tệ." Ta vui vẻ gật đầu, cười đến rạng rỡ, trong lòng lại tính toán ào ào. Vân Liên thật sự là bảo bối, đợi hắn đánh đàn thuần thục là ta lại có thể ngày ngày nghe đàn rồi. Đây thật sự là một chuyện tốt.

Núi Huyền Hư mặc dù cũng xem như là một ngọn núi cao nhưng ban đêm mùa hè vẫn rất nóng. Vân Liên vất vả một ngày, vừa ngồi thiền, vừa học đàn rất mệt mỏi nên đã sớm đi nghỉ. Ta ngồi hóng mát một mình trong sân chán đến chết, sau vẫn chưa thấy thỏa mãn liền dứt khoát thực hiện một chút tiên thuật làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống chút nữa mới cảm thấy dễ chịu hơn. Ở lâu trên thiên cung bốn mùa như xuân, nhất thời cũng không chịu được quá nóng hay quá lạnh.

Ta ngơ ngác tựa vào ghế, khoanh tay sau gáy, bắt chéo chân, lần đầu tiên an tĩnh quan sát bầu trời tràn ngập ánh trăng kia. Trên đó có thể thấy bóng dáng mơ hồ của một cô gái đang nhảy múa. Ta cong môi cười, sao hôm nay Ngô Cương không thấy đâu lại để Thường Nga cô đơn một mình thế này, sợ là sáng mai hắn nhất định bị Thường Nga tra khảo mệt chết.

Đang suy nghĩ tự dưng ta lại nổi hứng đi đến bên một cái hồ trong núi Thanh Liên múa một điệu Liên Vũ.

Thanh Liên tiên tử múa một điệu Thanh Liên khiến hoa sen xanh hé nở.

Nhớ tới lần múa điệu Liên Vũ trước đây, là trong sinh nhật của Vương Mẫu Nương Nương, vậy mà cũng đã hai ba trăm năm. Đã lâu không múa, nhưng ta lại cảm thấy hưng phấn khác thường. Tiết tấu càng lúc càng nhanh, bạch y tung bay, hồ nước vốn đang yên tĩnh cũng trở nên sinh động, ngàn vạn ánh sao chiếu trên mặt nước cũng theo gợn sóng nổi lên, trong suốt quang mang, tựa như ảo mộng.

Ta say sưa múa nên cũng không biết trong bụi cây bên hồ cách đó không xa có một bóng đen nho nhỏ.

Theo điệu múa của ta, từng đóa sen xanh dưới chân cũng chậm rãi nở rộ, lẳng lặng phô ra tư thái xinh đẹp nhất giữa đêm hè. Mặc dù không có người nào thưởng thức, bọn chúng có vẻ như vẫn hưng phấn khác thường, vươn lên đón ánh trăng, tận hưởng thời khắc sáng lạng nhất trong sinh mệnh của mình.

Điệu múa kết thúc, cả người ta ướt đẫm mồ hôi nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nóng bức trong người cũng giảm đi phân nửa. Ta sảng khoái vui đùa nghịch nước trong hồ.

Trong rừng cây, bóng đen nho nhỏ hơi rung động, tận lực không phát ra tiếng vang, hoảng hốt chạy đi.

Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, vẫn không thấy Vân Liên rời giường. Ta đã hẹn hắn Giờ Mẹo khắc phải thức dậy ngồi thiền. Cho dù với tư chất của Vân Liên, nếu hắn muốn thành tiên cũng không được chây lười, huống chi đây còn mới là ngày thứ hai.

Ta gõ cửa hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, nghĩ thầm chắc thằng nhóc này ngủ quá say, dứt khoát một cước đá văng cửa phòng, định phát uy phong của sư phụ. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra thì thấy Vân Liên đã tỉnh, nhưng cả người vẫn trốn trong chăn run lẩy bẩy, khi thấy ta thì trợn to mắt càng run hơn.

Ta thật sự không hiểu, dứt khoát đứng tại chỗ, không đến gần hắn nữa, hỏi "Tên tiểu tử này làm sao vậy, nhìn thấy vi sư lại như thấy quỷ thế ?"

"Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Hai hàm răng Vân Liên va vào nhau lập cập, một câu gọi sư phụ cũng không trôi chảy, rất miễn cưỡng.

"Sao? Có tâm sự gì sao?" Ta vừa định thử tiến lên, thì thấy Vân Liên lại rúc về phía sau co lại, không thể làm gì khác hơn là đành buông tha.

"Không có. . . . . . Không có. . . . . ."

"Tiểu tử thúi, lại dám lừa sư phụ? Có lời gì hỏi mau, hôm nay sư phụ cũng không vội chuyện gì" Ta làm bộ như không nhịn được khoát tay áo, Vân Liên thấy vậy mới do dự mở miệng.

"Sư phụ. . . . . . Ngươi có phải là. . . . . . Yêu. . . . . . Thần Tiên không?" đúng lúc quan trọng Vân Liên lại sửa lại câu hỏi, hiển nhiên là sợ ta tức giận.

"Đương nhiên" Ta cũng không giấu giếm. Ta cũng không hiểu sao có một số thần tiên lại thích cải trang vi hành như vậy, dù sao ta cũng rất lười đi che dấu, ta là thần tiên và ta có quyền kiêu ngạo về điều đó.

"Vậy. . . . . . Tối hôm qua. . . . . . Sư phụ người. . . . . ."

Vân Liên khẩn trương cau mày nhìn ta, hiển nhiên là tối hôm qua bị kinh sợ. Tối hôm qua? Ta suy nghĩ, cơ hồ là lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao Vân Liên hôm nay lại khác thường như thế.

Ta ngồi vào bên giường Vân Liên, hắn mặc dù có chút muốn tránh nhưng cuối cùng cũng không di chuyển. Ta đem áo ngoài khoác lên người cho hắn, ra vẻ như sợ hắn làm ta trễ việc.

"Ngươi có nhớ là ngươi nói cảm thấy sư phụ giống hoa sen xanh không?"

"Đương nhiên nhớ. . . . . ." Vân Liên lẩm bẩm nói, lại thấy ta chỉ tiếp tục nhìn hắn mà không nói lời nào, hắn như chợt bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, thì ra sư phụ là Thanh Liên Thần Tiên!"

"Coi như tiểu tử ngươi thông minh." Ta cười cười, coi như là khích lệ, tiếp tục khoác áo ngoài cho hắn, nào biết nút của chiếc áo này lại khó bảo như thế, mặc cho ta cố gắng bao nhiêu cũng không cài được.

Bàn tay nhỏ bé của Vân Liên lấy lại núi áo từ tay ta, bóp khẽ, chiếc nút liền lập tức nghe lời chui vào lỗ. Sau đó, Vân Liên liền hưng phấn nhảy trên giường xuống, hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, thân mật kéo góc áo của ta : « cho nên hôm qua khi sư phụ múa, hoa sen xanh liền nở rộ. Ta vốn cho là sư phụ chỉ biết chút phép thuật, không ngờ đúng như người ta nói người chính là thần tiên ! Sau này Vân Liên nhất định nghiêm túc học tập theo sự dạy bảo của sư phụ ! »

"Thì ra nếu ta không phải Thần Tiên, ngươi liền không chăm chỉ học?" Ta nhếch nhếch lông mày, nửa uy hiếp nửa trách cứ. Vân Liên cúi đầu, chỉ là trong lòng hắn nghĩ cái gì, ta thật sự cũng không biết.

"Tiểu tử thúi, phong thái." Ta làm bộ tức giận vỗ vỗ xuống gáy Vân Liên, hắn cũng ngoan ngoãn chịu theo, tuyệt không phản kháng. Ta buồn cuời nhìn bộ dạng chờ chịu phạt của hắn lại nói: « Thôi thôi, mau ngồi thiền đi, trưa nay theo vi sư xuống núi »

"Xuống núi làm gì?" Vân Liên cẩn thận từng li từng tí quan sát ta, thấy ta cũng không tức giận, liền tò mò.

"Ngươi có nhớ hôm qua sư phụ đồng ý với ngươi chuyện gì không?" Ta bỗng nhiên linh cơ nhất động, cố ra vẻ nghiêm túc: « Áo quần của ngươi bây giờ đều là do vi sư biến thành, nếu không mau thay bằng quần áo thật, lúc tiên khí của vi sư không ổn định, chỉ sợ … »

"Chỉ sợ cái gì?" Vân Liên có chút khẩn trương, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm ta.

"Chỉ sợ. . . . . . ngươi phải cởi truồng rồi !" Ta cười ha hả: "Còn không mau đi ngồi thiền, nếu không vi sư liền cho ngươi cởi truồng!"

Hiển nhiên một chiêu này rất là hữu hiệu, lời của ta còn chưa nói hết, Vân Liên liền thoăn thoát leo lên giường, ngồi vắt chéo chân, nhắm hai mắt lại. Ta cười híp mắt gật đầu một cái, định đi ra ngoài, lại nghe sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một giọng trẻ con ngây thơ lại kiên định.

"Sư phụ, hiện tại Vân Liên đánh đàn không được khá, không xứng với người múa điệu Thanh Liên, đợi ta luyện đàn thật tốt, khi sư phụ múa điệu Thanh Liên, Vân Liên sẽ vì ngài đệm nhạc."

Trong lòng ta nóng lên, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ thở dài: "Ta không thể múa điệu Thanh Liên tùy tiện được, nếu vậy ngọn núi này sẽ sớm phủ hoa sen xanh mất, lúc đó có khi lại hợp với tên của núi hơn."

Nói xong, ta nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại. Trong nhà cũng không vang lên âm thanh gì khác nữa. Không hiểu sao trong lòng ta lại cảm thấy có một đồ nhi hiểu chuyện quả không tệ, cảm giác thật thân thiết. Chỉ là khi ta đi được hai bước, lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Con thỏ nhỏ chết tiệt kia sao lại dám nhìn lén bổn tiên tắm ?

Vân Liên đang ngồi thiền, chẳng hiểu sao, trái tim nhỏ vô duyên vô cớ lại run lên một cái.

Dưới núi cùng trên núi quả thực bất đồng, thật là náo nhiệt, phi thường náo nhiệt.

Trên chợ bày đầy rẫy các loại hàng hóa trông thật hấp dẫn. Ta cùng Vân Liên hưng phấn quan sát xung quanh, nhất thời hoàn toàn quên sạch mọi tính toán trước khi đến đây.

Trước khi tới đây ta đã tính là sẽ trở lại núi Huyền Hư trước khi trời tối, nhưng là lúc này khi ta nhìn lên bầu trời thì trên đó đã treo một vầng trăng sáng, Thường Nga hình như đang chống nạnh, véo lỗ tai Ngô Cương khiển trách không ngừng. Trong lòng ta len lén hả hê một phen, ta đã đoán đúng rồi.

Chợ đêm so với ban ngày còn náo nhiệt hơn. Vân Liên cũng khó tránh được phát tác tính tình trẻ con, không rời đi được. Dĩ nhiên ta còn không muốn rời đi hơn. Bạc mang theo sớm đã bị ta xài hết phân nửa. Nào là đồ chơi làm bằng đường, tượng đất, cối xay gió, đèn lồng cả đống, thậm chí còn rất nhiều thứ đồ chơi mới lạ khác nữa. Vân Liên thì lại đang ôm một đống thứ ta mua cho hắn, cầm phổ, xiêm áo, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng ta, hiển nhiên là cũng vui sướng đến phát rồ.

Vốn còn muốn tiếp tục đi dạo trên chợ một chút, ta lại phát hiện túi thơm vốn căng phồng của mình nay chỉ còn hai đồng tiền, ta thất vọng thở dài, lần này có trở về hay không chỉ sợ là cũng không do ta làm chủ nữa rồi.

Truyện Chữ Hay