Khi nhìn thấy Vân Liên ta rất vui.
Không ngờ vừa rồi còn là một đứa trẻ bẩn thỉu, khi tắm rửa xong lại trắng trẻo mập mạp như vậy. Ta đã thấy không ít trẻ con thần tiên, tỉ như Na Tra nhà Thác Tháp Thiên Vương, chân đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm Càn Khôn Quyển, nhìn qua rất uy nghi nhưng nhìn kỹ thì lại là một đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra là mình đang ôm đau khổ, hận thù sâu sắc vậy, thật là đúc ra từ một khuôn cha hắn, dáng dấp không đáng yêu chút nào. Nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thật cũng là có nguyên nhân, đứa bé này từ nhỏ đã không có mẹ, do Lý Tĩnh một tay nuôi lớn, muốn không giống hắn cũng thật khó. Dĩ nhiên ta đánh không lại hai người bọn họ nên mỗi lần thấy Na Tra và cha hắn, ta đều sẽ ra sức hết lời khen ngợi. Lan man như vậy thật ra cuối cùng ta muốn nói là Vân Liên xinh đẹp hơn trẻ con thần tiên bình thường, ít nhất là bỏ xa Na Tra nổi danh ở nhân gian vài con phố.
Ta tiến lên phía trước, tỏ vẻ thân mật nhéo nhéo gương mặt của Vân Liên. Hắn nhíu mày, hiển nhiên là trong lòng không vui nhưng trước mặt nhiều đồng môn như vậy cũng không thể tùy ý không để mặt mũi sư cho tổ ta đây, cho nên đành miễn cưỡng thuận theo. Được đà, ta lại càng thêm ngông cuồng. Cuối cùng vẫn là Bạch Ti không nhịn nỗi, lắc lắc mông đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở ta. Ta làm bộ ho khan hai tiếng rồi mới thu bàn tay không yên phận trên mặt Vân Liên lại.
Tiểu cô nương kia thấy ta cuối cùng cũng buông tha Vân Liên liền hai ba bước vọt tới trước mặt ta, địch ý đối với Vân Liên càng thêm rõ ràng.
"Nếu sư tổ thích dung mạo đẹp mắt, Mộng Vân Ảnh ta cũng không kém cậu ta chút nào!"
Nhìn cô gái nhỏ lòng tin tràn đầy, ta lười biếng quay ra quan sát nàng. Ừ, quả thật dung mạo đáng yêu hơn bé gái bình thường, nhưng Phượng Dẫn ta có một tật xấu là từ nhỏ sống chung với ba tỷ tỷ xinh đẹp còn hơn Cửu Thiên Huyền Nữ nên đối với các bé gái xinh đẹp cũng không có mấy hứng thú. Huống chi ta còn xinh đẹp hơn nàng.
Ta ngáp một cái, mặc kệ nàng, dắt tay Vân Liên trở về. Ta có thể cảm nhận được sau lưng mơ hồ bốc lên tức giận, trong lòng lại có loại vui sướng thắng lợi. Ta cũng thật ngây thơ, tự nhiên đi so vẻ xinh đẹp với một bé gái. Nếu không nói đến dung mạo thì chỉ bằng thái độ lớn lối như thế của cô bé ấy, ta cũng không thể thấy có thiện cảm hơn với nàng. Có lẽ đây chính là bệnh chung của những đứa trẻ con nhà giàu. Liếc nhìn Vân Liên ngoan ngoãn bên cạnh, ta bỗng cảm thấy mình thật sáng suốt.
"Không kiêu không ngạo, lại vừa được việc."
Ta nói một câu rất có phong vị tiên nhân liền từ từ biến mất trước mặt mọi người. Ta không biết những lời này bọn họ có thể nghe vào bao nhiêu, chỉ là những gì nên nói ta cũng đã nói.
"Sư phụ. . . . . ."
Khi ta sực tỉnh thì đã phát hiện Vân Liên bên cạnh đang ôm chân ta, đứng trên Tường Vân nhìn xuống dưới run cầm cập. Ta sờ sờ đầu hắn, cảm thấy mới lạ đối với việc hắn có phản ứng của một đứa bé như thế: “Sao? Sợ à? Sư phụ sơ suất, chỉ để ý vội vã trở về lại quên mất đây là lần đầu tiên ngươi bay cao như vậy”.
"Con không. . . . . . Không sợ!"
"Ha ha, miệng cũng rất cứng rắn." Ta có thể cảm nhận được thân thể hắn khẽ run rẩy, liền thoáng bay thấp xuống một chút.
Vân Liên thấy thế, thấy có chút xấu hổ, dứt khoát buông lỏng làn váy của ta ra, nhích ra mép Tường Vân nhìn trộm xuống dưới một cái, rồi lại vội vàng lảo đảo quay lại ôm chặt ta.
Trong bụng ta buồn cười nhưng vẫn cố ý trầm giọng nói: “Cho dù trong lòng có sợ thì cũng không có gì phải xấu hổ, dù sao ngươi cũng chưa học cưỡi mây, sau một tháng nữa, nếu như ngươi nghiêm túc học tập, nhất định có thể cưỡi mây đạp gió”. Ta cũng không khoa trương, người thường để có thể cưỡi mây cũng phải học ít nhất nửa năm, nhưng với tư chất của Vân Liên, một tháng là đủ.
“Thật sao?” Vân Liên mừng như điên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì hưng phấn mà đỏ bừng. Nhưng hắn hình như cũng không tin hoàn toàn lời nói của ta, hơi chần chừ hỏi: “Lần đầu tiên sư phụ cưỡi mây cũng sợ sao?”
"Sợ, sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần."
Thấy Vân Liên xì cười, ta chỉ khẽ nhếch môi nhìn hắn. Sợ? Sao có thể chứ? Lần đầu tiên học cưỡi mây, ta còn là một đứa bé con, đã sớm nhảy nhót sôi nổi trên mây, ngay cả mẫu thân cũng không khuyên nổi. Đoán chừng cũng từ lần đầu cưỡi mây kia mà mẫu thân cùng ba vị tỷ tỷ đã chụp cho ta cái mũ “bà điên”.
Khi ta trở lại tiểu viện trong núi cùng Vân Liên, Vân Liên đột nhiên hỏi: “Sư phụ, ngọn núi này tên là gì?”
Đây cùng chính là điều ta nên suy nghĩ. Quả thật giống như trên thiên đình, mỗi cung điện, mỗi một nơi đều có tên riêng. Đỉnh núi thuộc núi Huyền Hư này cũng nên có một cái tên. Ta suy nghĩ nửa ngày, cũng không có chủ ý gì liền dứt khoát đẩy vấn đề khó khăn này cho Vân Liên, lệnh cho hắn nghĩ ra một cái tên.
Ta cũng không chỉ cho hắn nên ngồi thiền để suy nghĩ như thế nào, hắn cũng không hỏi một lời ngoan ngoãn về phòng của mình. Ta đứng ngoài cửa, qua một lúc lâu liền cảm nhận được một luồng hơi thở đều đều. Hắc hắc, ta đã nói mà, thiên tài chính là thiên tài.
Ta đang âm thầm cảm thấy hưng phấn vì tuệ nhãn của mình thì lại phát hiện ra một chuyện thú vị hơn. Không biết từ lúc nào, Bạch Y đã đem tài vật “vơ vét” được vào phòng ta. Ta vui vẻ mở rương ra xem, thì ra cái gọi là “tiền” chính là các thỏi bạc hình sủi cảo. Sớm biết như thế, trước khi hạ phàm, ta đã tha theo chiếc giường nhỏ làm bằng bạc của mình, thể nào cũng đổi ra được nửa rương hoặc một rương bạc.
Ta đếm được trong rương tổng cộng có thỏi bạc, còn có ba chuỗi trân châu nhỏ, không biết là đứa nhóc nhà giàu nào đưa tới. Ta vân vê chuỗi trân châu kia, chép miệng hai tiếng, thì ra cái này còn đáng giá hơn cả bạc, lần sau thể nào cũng phải hỏi xin Sát Nhan nhiều một chút.
Ta cũng không biết chút bạc này có thể mua bao nhiêu thứ, tóm lại trước tiên ta dùng thuật thu nhỏ, cất nửa rương bạc vào trong túi thơm. Sau đó đem giấu chỗ còn lại đi, dầu gì cũng là tiền ta khổ cực … khụ … động não kiếm được.
Khi làm xong chuyện này ta liền cảm thấy cả người không còn chút sức lực, nằm xụi lơ trên giường. Tính lại thì ta tới phàm trần đã hơn một tháng, lại không tìm ra manh mối chuyện lịch kiếp. Ta nóng nảy lật lui lật tới trên giường như một con cá bị mắc cạn trên bờ, không còn sức sống.
"Sư phụ."
Khi ta lật tới lần thứ một ngàn lần, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Vân Liên. Ta bật dậy, sửa sang lại xiêm y cẩn thận, hưng phấn xông ra. Không có chuyện gì để nói thì cũng phải có chuyện gì để xem chứ nhỉ?
"Chuyện gì?" Ta chắp hai tay sau lưng, cố tỏ ra thâm trầm. Khuôn mặt bé nhỏ của Vân Liên đỏ bừng, hiển nhiên là do hiệu quả của việc ngồi thiền.
"Sư phụ, ta đã nghĩ ra"
"Cái gì?"
Thấy phản ứng của ta, Vân Liên hình như có chút thất vọng, hiển nhiên không hài lòng với việc ta quên sạch sẽ chuyện đã dặn dò hắn. Điều này khiến ta cảm thấy có chút ngượng ngùng, ta ho khan hai tiếng, lúc này mới nhớ lại chuyện vừa rồi.
"Nghĩ ra được rồi hả ?"
« Vâng ». Vân Liên thu tâm tình trên mặt lại, đây là điểm mà ta không thích nhất, một đứa bé giấu tâm tình của mình quá sâu cũng không phải là thói quen tốt. Ta âm thầm suy nghĩ sau này làm thế nào để hắn từ bỏ tật xấu này, lại nghe Vân Liên nhỏ giọng nói : « Gọi là núi Thanh Liên đi »
"A! . . . . . . Hả? Thanh Liên?" Trong lòng ta kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử này có thể nhìn thấu chân thân của ta?
"Ừ." Vân Liên hết sức đồng ý, nói: "Ta cảm thấy, sư phụ giống như một đóa sen xanh mà tên ta vừa khéo lại có chữ ‘ Liên ’, lấy tên Thanh Liên là thỏa đáng."
Ta cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn banh rộng của mình hỏi « Chẳng lẽ ngươi cảm thấy sư phụ hơn người? gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ? »
". . . . . ." Được rồi, ta hoàn toàn không hình dung nổi vẻ mặt của Vân Liên lúc này, đại khái chính là giống như ăn một con ốc sên, hơn nữa còn là vẻ mặt như đang bị mắc răng. Nếu không vì nể mặt ta, Vân Liên đã không kìm nén được khạc ra một câu không hay ho gì đấy, khiến cho ta thật vui mừng, thật là một đứa bé ngoan.
Ta cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Vân Liên, núi Thanh Liên a núi Thanh Liên, thật là một cái tên cao nhã.
Nói xong với ta, Vân Liên xoay người định quay về tiếp tục ngồi thiền, tinh thần học tập khiến ta rất xấu hổ. Nhớ khi ta còn bé, mẫu thân suốt ngày cằn nhằn, nói ta căn cơ cùng tư chất không tệ lại chỉ suốt ngày muốn đi chơi, lãng phí cơ hội tốt, nếu không hiện tại ít nhất sẽ không thua Thường Nga Nhân. Dĩ nhiên, ta khẳng định không giống mẫu thân, ta chỉ hy vọng Vân Liên có thể gia nhập hàng tiên ban chứ cũng không cầu hắn có thể vượt qua Thái Bạch Kim Tinh. Cho nên nếu Vân Liên trở lại phòng thì ta lại chịu cảnh nhàm chán đến hốt hoảng mất, cho nên ta quả quyết viện cớ lấy việc công làm việc tư lưu Vân Liên lại, nói cho oai là truyền thụ việc học nhưng thật ra là kiếm người trò chuyện mà thôi.
Đến khi Vân Liên thật sự ở lại ta liền phát hiện tình hình còn tệ hơn là ở một mình.
Vân Liên ngồi trước mặt ta, một đôi mắt ham học hỏi nhìn ta mà ta nhất thời không nghĩ ra được nên dạy hắn cái gì, vì vậy không thể làm gì hơn là đành mắt to nhìn mắt nhỏ.
Không hiểu sao khi ta nhìn Vân Liên, ý nghĩ lại quay trở lại thiên đình, lại không tự chủ nhớ đến nam tử đánh đàn bên Dao Trì. Bấm ngón tay tính toán, ta đã hai ngày không đến đó, không biết nam tử kia có cảm thấy kỳ quái hay không, có lúc nào nghĩ đến ta, tự hỏi không biết cô gái nghe đàn đã đi đâu, vì sao không tới. Nhưng nghĩ đến đây ta lại xì cười, xem ra thật là mê muội rồi, lại mơ mộng hão huyền.
Tác giả có lời muốn nói: nam chủ xuất hiện ~ có tính cách trẻ nhỏ