Biên tập: B
Trong cửa hàng đồ cưới xa hoa, Yoshizawa Mami đang thử váy cưới.
Vóc dáng cô ta tròn trịa mập mạp, chiếc váy cưới mỏng manh bó thật chặt vào người.
Ikeda Koshi đứng xem ở bên cạnh, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy tức thở.
Nhưng hắn vẫn cố rặn ra một nụ cười dịu dàng, đi đến bên cạnh Mami, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô ta, an ủi: “Em mặc cái gì cũng đều đẹp hết.”
Mami hừ một tiếng nhìn vào trong gương.
Ở trong gương là một cô gái tướng mạo tầm thường, dáng người mập mạp, bị bọc chặt trong chiếc váy cưới, nhìn qua vô cùng tức cười.
Mà vị hôn phu Ikeda Koshi lại tuấn tú đẹp trai, mặc một bộ âu phục vừa người, giống y như người mẫu.
Cô ta biết mình không xứng với hắn.
Mami tức giận dậm chân, cao giọng gắt lên: “Em phải sang Pháp đặt riêng một bộ khác, không thèm mặc mấy thứ rách rưới này, làm xấu hết cả người ra.”
“Đều theo ý em, đẳng cấp của cửa hàng này quá thấp.” Koshi gió chiều nào theo chiều nấy nói phụ hoạ theo, nhưng trong lòng không kìm được nỗi chán ghét.
Mami là con gái chủ tịch.
Dù xấu xí, kiêu căng, nhưng nhiều tiền.
Là cô ta chủ động theo đuổi Koshi, sau mấy lần hẹn hò bí mật, Koshi liền dứt khoát bỏ rơi người bạn gái từ thời đại học của mình.
Bạn gái hắn không thể nào tin nổi mình lại thua trong tay người con gái như vậy.
Lúc rời đi cô ấy tức giận nhìn chằm chằm vào Koshi, uất hận nói: “Chỉ vì tiền mà bán thân, có khác gì trai bao! Tiền quan trọng với anh như vậy sao!”
Koshi lạnh lùng không đáp.
Đúng vậy, tiền chính là quan trọng như vậy đấy.
Lúc Koshi còn nhỏ, gia đình hắn làm kinh doanh, giàu có vô cùng.
Từ khi sinh ra hắn đã sống cuộc sống của một thiếu gia, vui vẻ vô lo, chẳng hề có khái niệm tiền bạc.
Nhưng sau đó không hiểu tại sao, giống như đột nhiên bị nguyền rủa.
Đầu tiên là việc làm ăn của gia đình năm lần bảy lượt bị thua lỗ, gần như sắp phá sản đến nơi. Sau đó thì ba của Koshi vì lo lắng quá độ dẫn đến bị bệnh nặng, nằm liệt giường không dậy nổi.
Mẹ hắn vét tất cả tiền bạc để chữa bệnh cho ông, cuối cùng còn phải đi vay mượn từng nhà.
Thế nhưng những kẻ trước đây vẫn còn vây quanh ba hắn vẫy đuôi như chó, bây giờ lại trở mặt thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn.
Ba Koshi vì không có tiền chữa bệnh nên cuối cùng ra đi.
Không có gì quan trọng hơn tiền bạc.
Những người chưa từng bị tuyệt vọng nghèo khó đày đoạ thì không có tư cách miệt thị hắn.
Koshi mệt mỏi vì phải chối bỏ trách nhiệm của mình.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng khóc rất nhỏ.
Đó là tiếng khóc của một cô bé, giống như đang hết sức tủi thân.
Hơn nữa lại rất quen thuộc.
Koshi muốn tìm nơi phát ra âm thanh thì tiếng khóc kia liền im bặt.
Thay vào đó là một tiếng thét chói tai truyền ra từ phòng thử đồ.
Mami quần áo xộc xệch lao từ bên trong ra, từng tảng thịt trên mặt không ngừng run rẩy.
“Koshi! Có quỷ!”
“Quỷ gì mà quỷ?”
Rốt cuộc thì Koshi cũng không nhịn được nữa.
Vì theo đại tiểu thư này đi chọn váy cưới mà những ngày qua hắn chạy sắp gãy chân rồi. Tính nết Mami vốn đã hay gắt gỏng, hơn nữa dù mặc thế nào thì cũng đều khó coi, vì thế tâm tình cô ta càng ngày càng tồi tệ hơn, gần đây hơi một tí là gây gổ với Koshi.
“Vừa rồi lúc em đang cởi đồ, có một bàn tay sờ vào cổ em! Bàn tay lạnh như băng vậy! Em quay đầu lại nhìn thì không có bất cứ ai hết!”
Vẻ mặt Mami tái nhợt, giọng nói run rẩy, không giống như là đang giả bộ.
“Để anh vào kiểm tra xem.”
Koshi bất đắc dĩ thở dài.
Bên trong phòng thử đồ dĩ nhiên trống không.
Không hề có gì bất thường.
Koshi xoay người muốn gọi Mami.
Trong nháy mắt lúc vừa xoay người, có một bóng dáng lướt nhanh qua mắt hắn, chớp mắt đã biến mất.
Dường như là một cô bé mặc kimono.
Koshi hít một ngụm khí lạnh, đi nhanh ra ngoài.
“Mami, chúng ta mau rời khỏi đây.”
“Koshi thấy cái gì sao?”
Koshi không nói lời nào, nhưng khuôn mặt đã tái xanh.
Hiện tại Koshi đang ở trong một biệt thự nhỏ cùng với Mami.
Mami rất hào phóng với hắn, điều này đã khiến cho Koshi dần tìm lại được cái cảm giác ưu việt khi còn thơ bé.
Hắn tuyệt đối không muốn tiếp tục phải sống cuộc sống bần cùng nữa.
Koshi mặc áo choàng tắm nằm thư thái trên giường, hắn cảm thấy thật vô cùng thoả mãn.
Hắn nhấp một ngụm rượu, tửu lượng của hắn rất kém, đã có chút chóng mặt.
Ngay lúc đó hắn lại nghe thấy tiếng khóc giống như đã nghe được ở cửa hàng đồ cưới.
Tiếng khóc như ẩn như hiện, dần dần tiến lại gần.
Tiếng khóc thật quen thuộc.
Koshi đột nhiên giật mình, tỉnh rượu một nửa.
Mami đã ở trong phòng tắm quá lâu rồi.
“Mami à? Em tắm xong chưa vậy?” Koshi đi tới cửa phòng tắm hỏi dò.
Trong phòng tắm im lặng như tờ.
Ngay cả tiếng nước chảy cũng không biết đã ngưng từ khi nào, một mảnh tĩnh lặng bao trùm.
Koshi lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa phòng tắm ra.
Hắn nhìn thấy thi thể của Mami.
Trên cái cổ to mập của cô ta có hai dấu tay nho nhỏ, giống như là bị một đứa bé bóp chết.
Cơ thể béo ú của cô ta bị nhồi vào một bộ váy cưới hoàn toàn không vừa với người.
Dáng vẻ vô cùng tức cười.
Nhưng Koshi không cười nổi, môi hắn run rẩy, gần như sắp phát khóc.
Một bóng người lướt qua bên cạnh hắn.
Lần này hắn đã nhìn rõ.
Đó chính xác là một cô bé.
Cô bé mặc một thân kimono đỏ rực, chân đi một đôi guốc gỗ, tóc dài đen nhánh rũ loà xoà trên bờ vai.
Cô bé nhìn Koshi, thút thít tủi thân, ngay sau đó liền biến mất.
“Koshi là đồ nói láo, Koshi là tên lừa gạt.”
Giọng bé gái nghẹn ngào, truyền tới từ trong hư không.
Koshi rùng mình một cái.
Gia cảnh nhà Koshi sa sút khi hắn còn bé, ngay sau một lần trừ tà.
“Trong phòng này có tà khí, nhất định là có hồ ly tinh làm hại.” Mẹ Koshi mời một hoà thượng tới, vừa bước vào phòng ông đã cả kinh thất sắc.
“Đúng rồi! Nhất định là hồ ly tinh!” Mẹ Koshi bị doạ sợ tái mặt, vội vàng ôm chặt lấy Koshi.
Nhưng Koshi vẫn cứ nhìn về góc tường, ở nơi đó có một cô bé mặc kimono màu đỏ đang đứng.
Chỉ mình Koshi có thể nhìn thấy cô bé ấy.
Ánh mắt cô bé ai oán, vẻ mặt trắng nhợt.
Koshi sợ hãi tránh né ánh mắt đó.
“Koshi, cậu muốn đuổi mình đi sao?” Cô bé vừa chảy nước mắt vừa tiến lại, không cam lòng hỏi Koshi.
Koshi không dám nhìn cô bé, kéo kéo vạt áo mẹ.
“Mẹ, nó lại nói chuyện với con, nó đang đứng trước mặt con!”
“Sư thầy! Mau mau cứu con tôi!” Mẹ Koshi ngồi xổm xuống ôm lấy hắn.
Hoà thượng bắt đầu niệm kinh.
Cô bé trợn mắt khinh miệt nhìn hoà thượng kia một cái, xoay người rời đi.
“Koshi, đuổi tôi đi, cậu sẽ hối hận.”
Từ sau lần trừ tà đó, gia đình Koshi giống như bị nguyền rủa vậy, liên tục gặp bất hạnh.
Giống như bị nguyền rủa…
Vụ án giết hại Mami, Koshi bị coi là nghi phạm duy nhất.
Mặc dù dấu tay đó không thể nào là của Koshi, nhưng cô ta bị giết một cách khó hiểu ngay trong phòng tắm nhà mình, Koshi thực sự là rất khó có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Huống hồ, còn có ba của Mami không ngừng gây áp lực với cảnh sát.
Ông ta tin chắc người giết con gái mình chính là Koshi.
Tài sản, tiền đồ, địa vị…
Tất cả đều biến mất theo cái chết của Mami, hoá thành hư không.
Ban đêm trước ngày phiên toà xử án diễn ra.
Koshi không tài nào ngủ được.
Hắn biết chắc chắn ba của Mami sẽ dùng đủ mọi cách để gán tội lên đầu hắn.
Lúc đang trằn trọc trở mình, một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng nhẹ nhàng đặt lên cổ hắn.
Tim Koshi thót lên một cái.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy cô bé mặc kimono màu đỏ đứng ở mép giường, ai oán nhìn hắn.
Khoé mắt cô bé vẫn còn vương nước mắt.
“Koshi… Cậu có bằng lòng giữ lời hứa không?”
Koshi không dám nhìn cô bé, chỉ giơ tay hất mạnh.
“Cút đi! Hồ ly tinh! Cút ngay!”
Lúc hắn nhìn lại lần nữa thì trước mặt đã không còn ai.
Chỉ còn tiếng khóc tủi thân của cô bé vang vọng trong không khí.
“Koshi là đồ nói láo, Koshi là tên lừa gạt.”
Giọng nói càng ngày càng to.
Đinh tai nhức óc.
Koshi tuyệt vọng bịt chặt tai, ngã lăn xuống đất.
Một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng, nhẹ nhàng bóp lấy cổ hắn.
………………
“Mẹ, con vừa mới giao hẹn với người bạn nhỏ đó xong, lớn lên con sẽ kết hôn với cậu ấy.”
Koshi cười ngây thơ, chỉ vào trong góc tường không có một bóng người.
Truyền thuyết:
Zashiki Warashi: Bóng ma trẻ em.
Chúng là bóng ma trẻ em sống ở những ngôi nhà to lớn, chỉ cần nơi nào có chúng trú ngụ, gia tộc sẽ phồn thịnh giàu sang. Nếu như loài người không cẩn thận đắc tội chúng, chúng sẽ lập tức bỏ đi. Sau khi Zashiki Warashi rời đi, chắc chắn gia đình kia sẽ rơi vào kết quả lụi bại