Biên tập: B
Trong phòng bếp ấm áp gọn gàng, ánh nắng sớm mai chiếu trên sàn gạch trắng tinh, giống như những sợi kim sa trong suốt.
Kurosawa Yugiri đang chuẩn bị thức ăn cho một ngày.
Cô đeo tạp dề, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Vừa làm việc vừa vui vẻ tự nhủ.
“Higo-kun thích ăn cái này nhất, phần kia của Maru-kun có lẽ nên cho ít đường hơn, buổi tối Ren-kun sẽ tới dùng cơm… Phải làm sao cho tốt đây, thật là nhức đầu.”
Điện thoại di động trên bàn ăn đột nhiên vang lên.
Kurosawa Yugiri tắt bếp đến nghe điện thoại.
“A lô, xin chào.”
“Xin chào, có phải là ‘Mèo đi lạc’ không? Anh là Miura Ren, người đã chat với em ngày hôm qua. Tiểu thư Kurosawa không quên buổi hẹn ngày hôm nay chứ?”
“Tất nhiên là không quên rồi, em đang nấu ăn cho lũ mèo con.” Kurosawa nhìn đồng hồ: “Không phải mười giờ mới gặp nhau sao? Anh yên tâm đi.”
Lúc lên mạng Miura Ren tình cờ phát hiện ra trang web “Mèo đi lạc” này.
Trên trang web có một đoạn giới thiệu nho nhỏ, đơn giản là tuyên bố về việc bảo vệ động vật, nhưng điều khiến Miura Ren hứng thú lại là số lượng lớn ảnh chụp được đăng trên trang web.
Đó là ảnh của người đã thành lập ra trang này – tiểu thư Kurosawa Yugiri, chụp chung với cô là các chú mèo sống lang thang.
Dáng vẻ nhỏ nhắn khả ái của cô khiến Miura Ren sáng mắt lên.
Cô ôm con mèo nhỏ nở nụ cười thiện lương, thuần khiến như vậy.
Sau mấy lần giả vờ làm người yêu mèo để chat với cô, hảo cảm của Miura đối với cô càng ngày càng tăng.
Bản thân Miura Ren không hề nuôi mèo, anh chỉ muốn mang mèo ra để mượn cớ tiếp xúc với cô gái này, khiến cô ấy có ấn tượng với mình.
Nói quá lên một chút thì, anh đối với cô chính là vừa thấy đã yêu.
Trong ngực anh ôm một con mèo nhỏ mới mua từ cửa hàng thú cưng mấy hôm trước.
Con mèo nhỏ không hề phối hợp, cào vào tay anh mấy vạch máu.
Anh ngồi chờ Kurosawa trong một quán cà phê lộ thiên.
“Xin chào, là Miura tiên sinh sao?”
Miura quay đầu lại.
Kurosawa thực sự không làm anh thất vọng, so với hình chụp thì ở ngoài cô còn xinh hơn.
“Tiểu thư Kurosawa, xin chào.”
Miura có chút cẩn trọng, anh có cảm giác là Kurosawa đã chú ý tới vết máu trên tay mình.
“Đây là mèo của anh sao? Thật là đáng yêu!” Kurosawa nhận lấy con mèo nhỏ từ trong ngực Miura, dịu dàng vuốt ve.
Có thể thấy là cô thực sự rất thích mèo.
“Ách… Bởi vì phải chuyển nhà nên không thể nuôi mèo nữa. Bạn bè cũng không thích nuôi động vật, cho nên không còn cách nào khác phải nhờ em. Tiểu thư Kurosawa thực sự đã giúp anh rất nhiều!”
“Không có gì, em sẽ đối xử với nó thật tốt.” Kurosawa mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc, đột nhiên Kurosawa đưa ra lời mời với Miura.
“Có muốn đến nhà em ngồi một chút không? Có rất nhiều mèo nhỏ đáng yêu.”
Miura thầm vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ.
“Liệu có phiền tiểu thư Kurosawa không? Anh cũng chỉ muốn đến xem chúng một chút thôi… À, anh nhớ có hai con gọi là Higo và Maru đúng không?”
Miura vắt óc nhớ lại ảnh mấy con mèo trên trang web.
“Đi thôi nào.” Kurosawa vui vẻ nói.
Trên đường về nhà, đột nhiên Kurosawa đưa ra một chiếc chuông, híp mắt cười nói: “Đến cả chuông cho mèo của tiên sinh Miura em cũng đã chuẩn bị xong rồi nha.”
Miura nhận lấy nhìn qua, bên dưới thẻ tên viết “Ren-kun”.
“Bởi vì đa phần là mèo hoang người khác nhặt được, cho nên em đều dùng tên của người mang mèo tới để đặt tên cho mèo nhỏ, anh không ngại chứ?”
Kurosawa cẩn thận đánh giá sắc mặt của Miura.
Thật ra thì Miura đã sớm bị cái tên thân mật “Ren-kun” làm cho bối rối rồi.
Đến nhà Kurosawa Yugiri, quả nhiên giống như trong hình đăng lên mạng, rất ấm áp đáng yêu.
Miura hít một hơi thật sâu.
Nhưng ngoài ý muốn ngửi được một cỗ mùi thối bốc lên trong không khí.
Dẫu sao thì nuôi rất nhiều mèo hoang, chắc cũng khó tránh khỏi có chút mùi lạ.
“Xin hỏi, mèo đang ở đâu vậy?” Đột nhiên Miura nhớ tới mục đích của chuyến thăm viếng này là đến để xem mèo. Thế nhưng lại thấy trong nhà không hề có một con mèo nào cả.
“Đều đang ngủ trong phòng ngủ của em.” Kurosawa từ trong bếp đáp vọng ra.
Nuôi mèo ở trong phòng ngủ?
Miura đang suy nghĩ, Kurosawa đã bưng cà phê và điểm tâm lên.
“Mời anh dùng.”
Miura uống một hớp cà phê, chỉ cảm thấy đắng ngắt, không có một chút mùi thơm nào của cà phê.
“Đã từng có ai nói rằng Ren-kun rất đẹp trai chưa?”
Đột nhiên Kurosawa nói. Trên mặt cô đã không còn nở nụ cười, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Hả?”
“Cũng được coi là một mỹ nam nha.”
Hình bóng Kurosawa ở trong mắt Miura chợt trở nên rất mơ hồ.
Phập, phập, phập…
Trong phòng bếp truyền tới tiếng chặt thịt.
Phập, phập…
Kurosawa Yugiri cầm ra một cái chuông cho mèo.
Phập…
“Mèo” của Kurosawa quả thật là được nuôi trong phòng ngủ.
Từng con lại từng con, được bày chỉnh tề trong tủ kính giữ lạnh.
Trên cổ mỗi con đều có một cái chuông mèo, trên đó viết tên người sở hữu.
Bọn họ đều rất đẹp.
Kurosawa đem đầu của Miura đặt vào trong tủ đông trưng bày.
Mắt anh nhắm lại, chuông mèo đeo trên cổ.
Một ngày mới lại đến.
Kurosawa Yugiri chuẩn bị thức ăn cho một ngày.
Cô đeo tạp dề, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Vừa làm việc vừa vui vẻ tự nhủ.
“Higo-kun thích ăn cái này nhất, phần kia của Maru-kun có lẽ nên cho ít đường hơn, còn Ren-kun mới tới… Sẽ không kén ăn chứ?”
Thịt nấu trong nồi thơm ngát.
Truyền thuyết:
Kurozawa: Là một con quỷ bà bà tướng mạo xấu xí ghê tởm, chỉ ăn thịt người, thích sưu tập đầu của những mỹ nam.
Tuy nhiên theo tìm hiểu của Bê thì dáng vẻ xấu xí đó chỉ là sự che mắt. Hình dáng thật của Kurozuka là một mỹ nữ, thường quyến rũ những người đàn ông ham mê sắc đẹp. Kurozuka thường hút hết máu, rồi chặt đầu của nạn nhân.