Chương
Editor: Hardys - chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
"Đi đâu vậy hả? Lúc nãy thầy chủ nhiệm tìm cậu khắp nơi." Tô Mạnh nhìn thấy Trần Đồng đang đi từ xa tới.
"Đi thăm mấy đứa nhỏ rồi, đâu có giống các cậu, bày đặt đi gặp viện trưởng nữa?" Trần Đồng trợn mắt.
Bọn họ ở cô nhi viện hai tiếng, lúc đi, đám nhóc ở cô nhi viện đều lần lượt đi ra tiễn bọn họ. Một đám trẻ con non nớt, trong tay còn cầm hộp sữa nguyên chất mà bọn họ vừa tặng, uống đến mức cong cả mắt.
Trên xe buýt, Tô Mạnh ngồi bên cạnh Trần Đồng.
Trần Đồng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tô Mạnh kéo kéo cánh tay anh, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: "Mẹ kiếp, ngoại hình của cô gái kia thật xinh đẹp."
Trần Đồng mở to mắt, là cô gái lúc nãy, cô đứng ở đằng sau những đứa trẻ, cũng đang nhìn xe buýt của bọn họ. Anh nhắm mắt lại, khuyên Tô Mạnh: "Cô ấy là kẻ biến thái."
"Cậu mới có bệnh đó! Ngoại hình cô ấy còn đẹp hơn cả Lam Manh Manh."
"Cô ấy không thích cậu."
"Vậy chẳng lẽ cô ấy thích cậu?"
"Đúng vậy, cô ấy thích tôi." Trần Đồng nhún nhún vai, cười nói.
Người Câm đã lâu không xuất hiện, lâu tới mức Trần Đồng dần dần quên cô rồi.
Kỳ nghỉ hè đã đến, bố mẹ Trần Đồng mua một căn biệt thự ven biển ở thành phố bên cạnh, nó tọa lạc trên một sườn đồi thấp, vừa đẩy cửa sổ ra đã có thể nhìn thấy bờ biển và cát trắng ở bên ngoài.
Nơi đó còn được xem là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng.
Nghỉ hè, bố mẹ Trần Đồng dự định dẫn theo Trần Đồng đến đó nghỉ mát vài ngày.
Trần Đồng đồng ý.
Anh mang theo switch và PS của mình, anh cũng có vài người bạn ở thành phố bên cạnh. Nhưng mà biệt thự nhà anh cách nội thành hơi xa, đi đường tàu điện ngầm cũng phải gần một tiếng.
Trước khi xuất phát một ngày, anh nghe bố nói còn có một gia đình muốn đi cùng nhà anh. Đó là gia đình bạn thân của bố anh, lúc trước vẫn luôn làm ăn ở nơi khác, gần đây họ mới về Đồng Thành.
Bố anh nói với mẹ anh, "Thật ra gia đình bọn họ đã mua nhà bên cạnh nhà mình, con gái của ông ấy về đây ở trước một thời gian và cũng vừa mới trở về Đồng Thành. Em có gặp con bé đó chưa?"
"Là cô bé tóc dài xinh gái đó hả?" Mẹ anh hỏi.
Ngón tay đang nghịch di động của Trần Đồng bỗng nhiên dừng lại, trong đầu hiện ra hình dáng của người câm kia.
Tóc dài, rất xinh đẹp.
"Có lẽ vậy, ngày mai là có thể gặp." Bố anh nói.
Anh và người câm kia đã rất lâu không gặp rồi.
Lúc gặp lại, anh mang kính râm, kéo vali hành lý của chính mình. Còn cô vẫn mặc váy trắng, làn váy phất phới, tóc dài được buộc lên hết, búi thành một kiểu củ tỏi trên đầu. Cô cười lễ phép và chào hỏi với bố mẹ anh.
Hàng chân mày sau cặp kính râm cau chặt lại.
Anh nghĩ, anh thực sự bị trói một chỗ cùng với kẻ biến thái này rồi.
Bố anh kêu anh gọi hai người trước mắt là chú Triệu và dì Triệu.
Còn cô tên là Triệu Đình Ân.
Xe của nhà họ Triệu theo sát phía sau bọn họ,
Ở trên xe, anh hỏi mẹ, "Gia đình bọn họ sẽ ở cùng với chúng ta sao?"
"Đúng vậy, càng đông càng vui. Quan hệ của mẹ với mẹ con bé cũng tốt lắm."
Anh nhìn chiếc xe theo sau trong gương chiếu hậu, khẽ thở dài.
Không biết vì sao, anh không muốn tiếp xúc với Triệu Đình Ân.
Có thể là do hành vi theo dõi trước kia của cô.
Cũng có thể là do anh ghét sự xúc động quái lại và khó hiểu trong lòng mình khi nhìn thấy cô.
Biệt thự ở bên cạnh bờ biển, bầu không khí ẩm ướt và oi bức.
Anh kéo vali của mình và mẹ vào cửa, biệt thự được trang trí theo phong cách Bắc Âu, mặt tường màu trắng và cấu trúc bằng gỗ khiến anh cảm thấy đặc biệt tươi mát.
Nhà họ Triệu theo sau cũng đã đến nơi.
Bố mẹ sống trong một căn phòng trên lầu hai, anh chọn lầu ba.
Mẹ anh vô cùng quan tâm hỏi Triệu Đình Ân muốn căn phòng nào.
Cô giương mắt nhìn vali đồ của Trần Đồng, gật đầu nói muốn ở lầu ba.
Trần Đồng nghĩ người câm này thật sự phải lòng anh rồi.
Ngày đầu tiên bọn họ ăn đồ nướng trên bờ biển.
Chủ yếu là Trần Đồng nướng, bố mẹ hai bên đều ngồi trên ghế dựa ở bãi cát cách đó không xa, vừa uống chút rượu vừa tán gẫu.
Triệu Đình Ân ngồi bên cạnh anh, không nói chuyện.
Trần Đồng hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào cây xiên cánh gà nướng dính đầy dầu trong tay.
Đôi chân Triệu Đình Ân đang cọ xát sỏi cát trên dép lê, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trước mắt cô xuất hiện một cây xiên cánh gà nướng.
Vui mừng tới mức không nói nên lời, cô cầm cán của cây xiên cánh gà nướng kia, không cẩn thận lỡ đụng phải tay anh.
Ngón tay hai người đều vô thức run rẩy vài cái.
Cô vừa định nói chuyện, thiếu niên kia đã đứng lên, để lại bóng lưng thon gầy cao ngất cho cô.
Tóc bị gió tùy tiện thổi tung, anh từ từ đi về phía bãi biển.
Ánh tà dương rải xuống trên mặt biển yên ả, lấp lánh trong vắt mà đẹp đẽ vô cùng.
Anh ẩn mình trong bức họa màu cam này, không hề có một chút đối lập nào.
Triệu Đình Ân ăn xong cánh gà anh cho cô.
Ăn kèm với nước mắt, mặn vô cùng.
Cô có quá nhiều điều muốn nói, nhưng anh nghe cũng không hiểu.