Chương
Editor: Hardys - chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Ngày đó, lúc anh và Lam Manh Manh hôn nhau ở góc đường còn trùng hợp bị cô bắt gặp. Người Câm mặc chiếc váy màu trắng và mái tóc dài đến thắt lưng.
Lúc cô xuất hiện ở đầu ngõ khiến anh bị hoảng sợ, còn cho rằng cô là ma nữ.
Lam Manh Manh cũng bị dọa đến mức nhào thẳng vào trong lòng anh, Trần Đồng ôm lấy Lam Manh Manh, nói một câu với Người Câm cách đó không xa: "Cút mau, có bệnh à?"
Người Câm đứng ở đó không nhúc nhích, Trần Đồng thấy những giọt nước mắt của cô thi nhau rơi xuống.
Càng kỳ lạ là tim Trần Đồng đột nhiên thắt lại một cái.
Vì vậy, không hiểu sao anh lại thấy bực bội, anh càng tức muốn hộc máu mà mắng mỏ cô: "Con mẹ nó, tôi kêu cô cút đi!"
Người Câm đi tới.
Lam Manh Manh dựa sát vào trong lòng anh và hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"
"Không biết, là một đứa câm đầu óc có vấn đề." Trần Đồng vân vê vành tai non nớt của cô gái nhỏ.
"Cô ấy là người câm à?"
"Đúng." Trần Đồng trả lời một cách quả quyết.
"Sao anh biết hay vậy?" Lam Manh Manh lại hỏi.
Rồi sau đó, Trần Đồng đột nhiên trầm mặc. Làm sao anh có thể cảm thấy cô ta là người câm? Anh cũng chỉ từng gặp cô, cũng không biết cô là ai, tại sao bản năng của anh lại cảm thấy cô ấy là một người câm nhỉ?
Anh nâng cằm Lam Manh Manh lên, "Trực giác."
Lời giải thích phi thực tế.
Ai mà tin chứ? Chính anh cũng không tin, nhưng anh không để người câm kia ở trong lòng, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhà trường mạnh mẽ ép buộc bọn họ phải tham gia chương trình hoạt động tình nguyện gì đó trong hai ngày.
Bọn họ bị sắp xếp đến thăm hỏi trẻ con trong cô nhi viện.
Đêm qua anh chơi game tới rạng sáng, mệt mỏi tới cực hạn, ngủ trên xe buýt một chốc đã tới cô nhi viện. Trên mặt anh tràn đầy vẻ bực dọc, giống như một quả pháo sắp nổ.
Những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng không thích nói chuyện. Các bạn học khác đều đến văn phòng viện trưởng để tìm hiểu tình hình hiện tại, anh hừ một tiếng, cảm thấy tất cả bọn họ đều bị bệnh hình thức, vì vậy anh đi lang thang một mình trong cô nhi viện nhỏ bé này.
Nơi vui đùa của mấy đứa nhóc là ở sân sau của cô nhi viện.
Anh vừa mới đến nơi này đã lập tức ngồi trên một cái ghế đẩu màu vàng hình con gấu.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời hồi lâu, anh nghe một vài âm thanh nói chuyện truyền tới từ phía sau lưng.
Anh quay đầu lại nhìn ---
Là một cô gái xấp xỉ tuổi anh đang nắm tay một người bạn nhỏ.
Mái tóc dài ngang lưng của cô được thắt thành bím tóc, vẫn mặc cái váy màu trắng.
Lần đầu tiên Trần Đồng nhìn rõ vẻ ngoài của cô như thế nào, rất đẹp và vô cùng thanh thuần, làn da trắng như tuyết. Nhan sắc của cô khiến cho anh kinh ngạc, nhưng càng làm anh kinh ngạc hơn chính là ---
"Cô không phải người câm sao?" Anh cau mày hỏi cô.
Cô gái vừa nghe đã bất động tại chỗ, nước mắt lập tức tràn ra từ hốc mắt của cô, một chốc sau, nước mắt đã rơi đầy mặt, cả gương mặt ướt sũng.
Người bạn nhỏ thấy cô khóc, tức giận nói với Trần Đồng: "Sao anh có thể nói chị Triệu là người câm chứ!"
Triệu Đình Ân lau sạch nước mắt, ngồi xổm xuống, nói với người bạn nhỏ: "Đông Đông ngoan, đi chơi một mình được không, chị có chuyện muốn nói với anh trai này."
Cô có thể nói, hơn nữa giọng nói rất êm tai.
Người bạn nhỏ tên là Đông Đông nghe xong lập tức gật đầu, lúc rời khỏi còn lo lắng, bước một bước đã quay đầu lại ba lần.
Trần Đồng không muốn dây dưa với cái tên biến thái thích theo dõi này quá nhiều nên đứng dậy muốn rời khỏi.
Triệu Đình Ân chặn ở trước mặt anh: "Có phải anh nhớ được chút gì đó rồi không?"
Niềm mong mỏi, khát khao và vui mừng đã tràn đầy trên mặt cô.
Trên mặt Trần Đồng là một vẻ mờ mịt, anh đã không thể tiếp nhận nổi cảm xúc dào dạt của cô trong thoáng chốc, dừng một hồi lâu rồi anh nói: "Nhớ rồi, cô nhìn lén người khác hôn nhau."
"Không phải… ý của em là, tại sao anh nói em là người câm." Đôi mắt Triệu Đình Ân sáng bừng lên, như là gấp gáp muốn lấy được đáp án cô mong muốn.
Không hiểu sao Trần Đồng bị loại ánh mắt này của cô làm cho phiền lòng, "Tôi không biết, cô nhìn rất giống người câm."
Anh từ ghế đẩu đứng lên, tiện tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất rồi rời khỏi.
Triệu Đình Ân nhìn bóng lưng của anh thật lâu, sau đó ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng bật khóc.
Cô không biết là trời cao muốn trừng phạt cô hay là muốn trao cho hai người bọn họ thêm một cơ hội nữa.
Cô trọng sinh vào năm mười tám tuổi, là độ tuổi như một đóa hoa. Cô còn có một giọng nói dễ nghe, cũng nhớ rõ toàn bộ những chuyện đã trải qua cùng anh ở kiếp trước, thậm chí, ông trời còn sắp đặt cho cô nhìn thấy anh một lần nữa.
Nhưng trời cao lại cho cô một sự trừng phạt mà cô không thể chấp nhận nổi --- Anh không có ký ức của kiếp trước, anh không nhớ được cô.