Nếu đây là phó bản của Hoang Vu Chi Giác thì nhất định chuyện bọn họ đi vào ngôi nhà từng có người chết sẽ xảy ra điềm báo nào đó. Điềm báo này sẽ phân loại thuộc tính phó bản.
Văn Lý tiến vào sân trong, vẻ mặt hơi nghiêm nghị. Cô quay đầu làm động tác yên lặng với nhân viên công tác. Nhân viên công tác phía sau lập tức đề cao cảnh giác, cậu ta muốn thể hiện chút dũng khí của mình ngay lúc cấp bách, nhưng mà đôi chân run rẩy lại sống chết không chịu bước về trước.
Trong khi cô gái trước mặt vừa tiến vào trạng thái liền quên mất sự tồn tại của người phía sau. Trong phó bản, ngoại trừ những người có quan hệ tốt nhất với cô kia thì toàn bộ người chơi khác đều tự mình lo liệu, không can thiệp chuyện riêng của nhau là tiền đề cho sự hợp tác.
Đa số bọn họ đều có thói quen hành động đơn độc, Văn Lý cũng thế. Cô nửa ngồi xổm xuống, một tay vươn ra túm lấy cây gậy gỗ, toàn bộ quá trình không hề phát ra một chút âm thanh.
Chàng trai cao lớn phía sau giống như bị không khí lây nhiễm, dù là ban ngày thì cậu ta cũng sợ hãi đến mức tạm ngưng hô hấp.
“Đó, cái đó….!” Người nọ đang muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí áp lực thì Văn Lý phía trước đột nhiên quay đầu, đôi mắt sắc bén không khác nào dao nhỏ, lập tức chém bay nửa câu sau của cậu nhân viên.
“Lại là một NPC kéo chân.” Văn Lý nghĩ thầm. Cô nhấc chân đá vào cửa chính không hề do dự, cánh cửa gỗ vốn không được tu sửa nhiều năm bị tác động mạnh liền văng xuống đất. Văn Lý nhanh chóng cầm gậy gỗ vọt vào.
“Á! Hự.” Bên trong truyền ra tiếng thét lớn, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất cái ầm.
Lúc này nhân viên công tác mới hoàn hồn khỏi ánh mắt đầy sát khí của Văn Lý: “Này? Ai trong đó?! Đợi tôi với.”
Nhân viên công tác chạy vào trong nhà, camera ghi hình cũng bay theo cậu ta vào trong. Chỉ thấy giữa màn bụi ngập trời, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ rơi xuống căn nhà tối tăm, cuối cùng dừng trên sống lưng thẳng tắp của một cô gái.
Văn Lý hơi kéo váy dài xẻ tà của mình lên, một chân mang giày da đang đạp lên đầu một người đàn ông nằm sấp trên đất. Đối phương đã bất tỉnh nhân sự, bị hung khí là một cây gậy gỗ đập vào giữa gáy, một chiêu bại trận.
Văn Lý quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác và camera bay bay ghi hình, vẻ mặt bình tĩnh: “Bên cạnh có dây thừng, đem lại đây trói người.”
“Dạ? Vâng.” Nhân viên công tác chạy nhanh tới rồi cầm dây thừng trói người. Cậu ta vừa trói vừa nhỏ giọng hỏi, “Người này làm sao vậy?”
“Tự xem góc tường đi. Nhớ cẩn thận chút, gã có đồng bọn.” Văn Lý dứt lời đã vọt ra cửa, “Tôi đi xung quanh xem, tránh để lại hậu hoạn.”
Giết người phải bổ dao thẳng tay, đối địch phải diệt cỏ tận gốc, đây là cách sinh tồn ở Hoang Vu Chi Giác.
Nhân viên công tác nhìn về phía góc tường. Lúc này cậu ta mới phát hiện ở đó có chất mấy cái lồng, mỗi lồng đều nhốt một con chim tước xinh đẹp.
“Là săn trộm ư?!” Rốt cuộc nhân viên công tác mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, có điều một nghi vấn khác cũng từ từ dấy lên trong lòng cậu ta, “Làm sao chị ấy phát hiện được?”
Văn Lý đi ra ngoài, cô rũ mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của chính mình, giống hệt như mỗi ngày đều được cô bảo dưỡng tỉ mỉ. Thế mà đôi tay ấy, suýt chút nữa đã giế t chết người.
Nếu không phải âm thanh bên ngoài nhắc Văn Lý nhớ rằng đây không phải thế giới phó bản thì cây trâm trên đầu cô hẳn đã đâm vào xương sọ và cột sống, cắt đứt tủy sống của tên săn trộm.
Ở Hoang Vu Chi Giác mấy năm đã đủ thay đổi cả đời bọn họ. Thân thể trở về cuộc sống bình phàm, trong khi linh hồn vẫn xao động bất an.
“Có thể bắt đầu tập thói quen sinh sống như người bình thường.” Đây là lời nói của Nhậm Dật Phi lúc mời bọn họ đến. Văn Lý vốn cảm thấy vấn đề đó không lớn, hiện tại ngẫm lại mới tỉnh ngộ… Có lẽ cô nên xin nghỉ thêm vài lần.
“Chị Văn Lý.” Sau khi cột chắc tên săn trộm, nhân viên công tác bị dọa sợ trắng mặt chạy ra ngoài. Cả đời cậu ta chưa từng trải qua chuyện nào kích thích đến vậy, bây giờ trái tim nhỏ vẫn còn đập thình thịch.Nói chung dù thế nào thì cậu ta cũng không muốn ở chung một phòng với tên săn trộm vô cùng nguy hiểm, cho dù lúc này đối phương đã hôn mê và bị trói gô.
“Ừm.” Văn Lý đã bình tĩnh trở lại, cô quay đầu mỉm cười một cái. Gương mặt xinh đẹp bị ánh mặt trời phủ viền vàng mỏng, nhân viên công tác lập tức giật mình, dường như không nhớ ra nổi bộ dáng hung tàn của vị cô nương này không lâu lúc trước.
“Cột chặt rồi?”
Lời nói của Văn Lý kéo nhân viên công tác về lại hiện thực. Chỉ trong hai giây mà cậu ta đã hiểu được tâm tình khiếp sợ của Hứa Tiên khi phát hiện vợ mình là xà tinh.
“Khụ, vâng vâng, tôi đã cột chặt rồi. Nhưng mà cái gì nhỉ, chị muốn báo cảnh sát không?”
Báo cảnh sát?
Văn Lý hơi sửng sốt. Hiện tại cô mới nhớ ra phản ứng đầu tiên của một người bình thường khi đối mặt với chuyện không thể giải quyết là “báo cảnh sát”.
“Cậu gọi đi.” Cô nói, “Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.”
Nhân viên công tác lập tức báo cảnh sát. Đợi nói xong xuôi, cậu ta nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Vì sao chị biết bên trong có người vậy?”
Văn Lý nhìn gương mặt ngốc nghếch của nhân viên công tác, cô thở ra một hơi tang thương: “Dấu chân trên đất, chim kêu trong phòng.”
Manh mối rõ ràng như vậy, ở ngay trước mắt mà còn không thấy. Nếu cậu ta ở Hoang Vu Chi Giác thì đã đủ chết một trăm lần luôn.
Đương nhiên, có lẽ người này không thể vào Hoang Vu Chi Giác được. Trước kia không được, hiện tại càng không thể.
“Đúng là đồ ngốc may mắn.” Văn Lý nghĩ.
Nhưng mà cô không biết bọn họ là trường hợp báo cảnh sát báo thứ hai, bởi vì trường hợp báo cảnh sát thứ nhất là nhóm người vào núi.
Thời gian quay ngược năm phút trước, lúc đó bọn họ còn ở trong rừng rậm thì Hạc Quân là người đầu tiên phát hiện tình huống dị thường.
Đám người đang đứng giữa rừng trúc rậm rạp, chim tước tung tăng bay lên như nốt nhạc trầm bổng. Ánh sáng xuyên qua khoảng cách của lá trúc xanh, biến thành từng đợt bướm lập lòe.
Gió thổi ngang rừng trúc, vang lên những rung động mềm mại. Tiếng kêu thanh thúy của chim tước làm người ta nhớ đến tiếng “chíp chíp” đánh thức giấc mơ lúc sáng sớm.
“Trong rừng xuất hiện mùi vị vốn không nên có.” Hạc Quân ngẩng đầu nhìn về phía rừng sâu. Y ngửi được mùi kim loại, dầu máy và khói thuốc súng. Hơn nữa đàn chim chóc xung quanh cũng đột nhiên nôn nóng bất an.
“Cái gì cơ?” Người giữ rừng còn đang phân biệt tiếng chim kêu trên đầu. Mỗi một tiếng chim kêu đều khác nhau, thân là người đi rừng quanh năm nên bà có thể phân biệt rõ ràng. Người giữ rừng còn mới định nói vì sao tiếng chim kêu hôm nay lại to hơn ngày thường, chỉ sợ xảy ra tình huống gì khó nói.
“A…” Vừa ngửi được hơi thở nguy hiểm, đôi mắt vô thần ngốc nghếch của Hồ Điệp liền xuất hiện ánh sáng, giống hệt như vừa kích hoạt chốt mở thần bí.
Cậu ta quay phắt về hướng nào đó bằng tốc độ cực nhanh, đồng thời vươn tay với người giữ rừng: “Có thể cho tôi mượn súng bắn chim của dì không?”
“Súng bắn chim? Cậu nói cái này hả? Không được, đây là..” Người giữ rừng còn chưa kịp nói dứt câu, súng săn trong tay bà đã nhẹ nhàng bay qua tay Hồ Điệp vô thanh vô thức.
Cậu ta chỉ nhìn thoáng qua là đã biết loại súng săn này được sửa đổi, cũng biết đại khái về thông tin số liệu.
Hồ Điệp nâng súng, một tay mở chốt bảo hiểm bằng động tác thuần thục và cực kỳ điêu luyện.
“Đợi đã!” Người giữ rừng lập tức biến sắc. Bên trên quy định súng này không thể sử dụng dễ dàng, hơn nữa tuyệt đối không được để người khác sử dụng.
Nhưng mà hiện tại có nói cũng chậm, Hồ Điệp hơi nghiêng mặt, cậu ta nhắm hai mắt: “Suỵt ——”
Đám người nhất thời yên tĩnh hai giây, hai giây này Hồ Điệp đã đủ dùng.
“Nghe thấy rồi.” Tiếng quần áo cọ vào cỏ cây vô cùng bắt tai.
Hồ Điệp bóp cò, hai cây châm gây tê liền vụt khỏi nòng súng, sau đó bay thẳng về phía bụi cỏ trên sườn đồi nào đó, phát ra hai tiếng đinh tai.
Chẳng qua mấy người ở đây lại nghe đến ba tiếng, thậm chí tiếng súng vang dội đầu tiên còn nhanh hơn Hồ Điệp nửa giây.
“Cẩn thận! Là săn trộm!” Người giữ rừng thường xuyên tiếp xúc với đám săn trộm như hiểu ra chuyện gì. Bà vọt về phía vị khách gần nhất để kéo đối phương.
“Đừng lo lắng, không có việc gì cả.” Người giữ rừng không bị ngã, bà được Trần Thâm đỡ lấy bằng một tay.
Bởi vì Trần Thâm nhạy bén né tránh nên đạn gây tê bay tới đã đâm vào cây trúc ở sau lưng bọn họ.
“Dì đợi ở đây một lát, mọi chuyện sẽ kết thúc trong hai phút thôi.”
Nói rồi Trần Thâm buông người giữ rừng ra, vẻ ôn hòa trên mặt trực tiếp biến mất. Cô giống như báo săn mạnh mẽ, lách mình một cái liền vọt vào bụi cỏ.
“Cô phải cẩn thận….!” Tiếng gọi với theo của người giữ rừng đột ngột im bặt. Bà trông thấy Trần Thâm như chim ưng xách hai con gà con, hai tay xách hai tên săn trộm đi ra từ bụi cỏ.
Cô vứt hai tên săn trộm bị trúng châm gây tê nhưng chưa hôn mê ra đất: “Tôi dẫm vào tay bọn họ, hẳn là không sao chứ?”
Mọi người nhìn hai tên săn trộm đang kêu gào, rõ ràng đã gãy xương tay phải: “…Không sao.”
Chỉ cần không chết đều không thành vấn đề. Lỡ như chết ngang… Vậy thì cứ chết.
Trần Thâm gật đầu: “Đúng rồi. Bên kia còn có một cây súng săn, một con tê tê và hai cái ba lô leo núi.”
“Tôi đi lấy!” Rốt cuộc người giữ rừng cũng cảm thấy mình có đất dụng võ.
Lúc này hai nhân viên công tác mơ màng suốt hành trình mới hiểu ra đầu đuôi sự việc. Bọn họ suýt chút nữa rơi cằm: Nói nghệ sĩ giới giải trí chân yếu tay mềm trói gà không chặt là đây á hả?
“Chúng ta làm gì giờ?” Bọn họ liếc nhìn nhau, cảm thấy bản thân hơi dư thừa.
“Đợi, đợi đã, tôi báo cảnh sát trước.”
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn là xuất hiện nhiều săn trộm, hai đám người không thể không tạm dừng kế hoạch ra ngoài. Bọn họ trở về thôn.
Lúc này trên mạng đã nháo nhào ầm ĩ.
“Cuối cùng bạn của Phi Phi đều là người gì vậy? Huhu vừa đẹp vừa biết đánh nhau. Chị Văn Lý thích kiểu nam sinh ngoan ngoãn đúng không? Đợi em nửa năm, em đi chuyển giới mới được.”
“Hồ Điệp cmn quá đẹp trai! Vừa mới là cục cưng nhỏ ngây thơ ngốc nghếch tìm kiếm cái lạ, giây sau cầm súng đã biến thành người săn thú!”
“A hu hu hu hu, chị Trần Thâm… Sao trên đời lại có người vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, thậm chí đem lại cảm giác an toàn cho người ta thế này hu hu? Hóa ra đây là lần đầu tiên tôi biết gu tôi là chị gái lớn tuổi ngầu lòi.”
Quá ngầu có biết không! Giải quyết nhanh chóng lưu loát đám săn trộm cầm súng trong tay, có là kịch bản dàn dựng thì biên kịch cũng không dám viết!
“Công ty game kia của bọn họ ở đâu? Tôi muốn tìm một người bạn gái có thể bảo vệ tôi, chỉ cần đẹp như chị Trần Thâm là đủ.”
“Ban ngày ban mặt mà lâu trên nằm mơ gì đấy?”
“Đều tránh ra cho tôi, tôi đang rất bực, để tôi đánh hắn.”
Tổng đạo diễn ngồi trong văn phòng trông thấy hết thảy. Ông kích động đấm bàn một cái. Mặt bàn thì không có chuyện gì, chỉ có ngón tay của ông là tróc một miếng da. Đạo diễn đau đến mức kêu a a liên tục.
Trợ lý nhìn tổng đạo diễn hít hà vì mất miếng da, sau đó lại nhìn các khách quý không biến sắc mặt dù Thái Sơn có sập trong màn hình, lập tức hiểu rõ tâm tình kích động của khán giả.
Đây là cảm giác giấc mơ thành hiện thực phải không. Được rồi, không tán dóc, anh ta cũng phải theo đuổi thần tượng.
Kha Bắc và Sơn Xuyên nói chuyện với cụ bà đầu thôn. Bọn họ đã biết lịch sử của thôn, biết các danh nhân lịch sử đi ra từ thôn, sau đó cũng biết chuyện mấy người khác gặp phải đám săn trộm.
“Tiểu Bắc à, con mau đi xem bạn con đi. Làm bậy quá rồi, đám săn trộm kia quá hung ác, xấu xa thật sự!” Cụ bà gọi “Tiểu Bắc” vô cùng tự nhiên, hiển nhiên đã coi là con cháu trong nhà.
“Được.” Kha Bắc cười tủm tỉm, thuận theo lời cụ bà, “Con đi ngay đây.”
Thật ra tâm tình hắn không hề dao động chút nào, thậm chí Kha Bắc còn suy nghĩ: Vận may đám săn trộm năm nay không tốt, thế nên mới có kiếp nạn này.
Về phần Sơn Xuyên, anh ta vẫn tiếp tục chơi cờ, biểu tình bình thản như mặt hồ.
Lúc đó Salman cũng biết chuyện. Đứa nhỏ nếm đồ ăn với hắn chạy tới báo tin, Salman thuận tay thưởng nó một viên thịt xào.
“Gặp săn trộm?” Sau khi Salman hay tin thì đến lượt Nhậm Dật Phi, hắn là người cuối cùng biết chuyện.
“Mấy anh bạn săn trộm không bị sao chứ?” Nhậm Dật Phi hơi lo lắng, đừng nói có người nào đó nhanh tay vặn chết rồi nha?
“…Hả?”