Cuối cùng có 4 người lựa chọn vào núi. Tổ chương trình sắp xếp cho 3 người khác đi chung để phòng ngừa biến số.
Dẫn đầu đội ngũ là người trông coi cánh rừng. Trong cánh rừng hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ có người trông coi dày dạn kinh nghiệm mới có thể tìm được con đường thường đi bên trong cỏ dại.
“Tổ tiên của tôi là thầy thuốc nên luôn vào núi hái thuốc. Đến thời đại của tôi thì không còn ai học làm thuốc nữa, có điều vì có kiến thức thế hệ trước để lại nên làm người giữ rừng.” Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên có làn da ngăm, hàng năm đều đi trên núi.
Theo truyền thống của cư dân địa phương, đáng lẽ phụ nữ sẽ không thể làm người giữ rừng. Bởi vì nghề nghiệp này kiểm tra thể lực và tâm lý, cũng yêu cầu người giữ rừng quen thuộc địa hình, hiểu biết tất cả kiến thức của rừng núi, sinh sống ngoài trời, còn có thể phân biệt động vật hoang dã thông qua phân, cặn thức ăn và dấu chân. Nhưng mà người nọ vẫn được lựa chọn nhờ vào bản lĩnh.
Người giữ rừng cầm một cây súng săn tự chế, bên trong lắp châm gây mê. Đây là vũ khí được xin trang bị cho người giữ rừng, mục đích là để uy hiếp đám săn trộm.
“Ở đây có động thực vật nào quý hiếm không?” Dù sao người săn trộm cũng không thể bắt chó mèo bình thường.
Người vừa hỏi chính là Trần Thâm, lúc này cô mặc quần áo ngụy trang của quân đội, tóc thắt bím, sau lưng mang ba lô quân đội xanh, tay cầm công cụ đặc biệt, bộ dáng trông vô cùng sạch sẽ, mạnh mẽ oai hùng.
Các cô gái chàng trai trong kênh phát sóng trực tiếp của Trần Thâm đều phải hét khàn giọng, quá bén! Chỉ muốn nằm yên một chỗ đợi chị ta tới cửa.
Đi cùng Trần Thâm còn có Hạc Quân, Khổng Tước, Hồ Điệp và hai nhân viên công tác am hiểu thám hiểm ngoài trời, đồng thời có kinh nghiệm sơ cứu.
Hạc Quân đến núi sâu tìm kiếm “cảnh đẹp”, Khổng Tước đi cùng với y.
Về phần Hồ Điệp, đơn giản là cậu ta không thể đứng yên một chỗ, đôi chân như có ý thức riêng, nó nói nó muốn ra cửa để hít thở không khí trong lành.
“Lần trước lúc chúng tôi tóm được lồng sắt của tên săn trộm kia thì thấy gã bắt nhốt vài chú chim sẻ vàng. Có điều bây giờ chim sẻ vàng đều bay về phương Bắc cả, đợi sang thu đông mới quay trở lại, mọi người đừng lo.” Người giữ rừng vừa cầm gậy dò đường vừa nhắc nhở phía sau chú ý.
Bà vốn chuẩn bị xong tinh thần săn sóc nhóm “khách cưng”, ai ngờ hình như tất cả bọn họ đều có kinh nghiệm đi lại trong rừng, hoàn toàn không cần bà nhắc nhở mà ngược lại luôn làm rất tốt.
“Có phải mọi người từng học qua rồi không?” Người giữ rừng buột miệng hỏi. Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng linh hoạt của họ, bà càng thêm nghi ngờ không biết ai mới là người giữ rừng chân chính.
Trần Thâm sửa sửa mũ, nghiêm túc đáp: “Từng học.”
Hồ Điệp đang bận vừa đi vừa thổi kẹo cao su, cậu ta nghe vậy thì thổi ra một cái bong bóng, sau đó nói: “Thực tiễn mà ra.” Một mình ở trong rừng một tháng, chỉ cần không chết thì đa số mẹo vặt sinh tồn đều có thể học được.
“Biết khá rõ.” Hạc Quân gật đầu, vẻ mặt y vô cùng ôn hòa, khiến nhóm khán giả trong phòng phát sóng lập tức liếm màn hình biểu thị lòng tôn kính.
Ngay cả khi mặc quần áo thể dục rộng rãi, Hạc Quân vẫn mang trên người khí chất thanh tao. Cứ tưởng rằng y mặc loại đồ vận động này sẽ giảm phong độ, kết quả vẫn tiên khí như cũ.
Người yêu thích mẫu hình trong trẻo lạnh lùng nhưng cao quý xuất chúng quả thật yêu Hạc Quân muốn chết.
Chỉ có Khổng Tước cạnh y là đáp lời thành thật: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Là một loài động vật, vốn dĩ sinh ra đã có chút bản năng sinh tồn.”
“Thiếu gia ngốc nghếch nhà nào chui ra vậy? Không biết khiêm tốn một chút gì hết. Đáng lẽ anh ta phải nói đáp án tiêu chuẩn kiểu “Đúng vậy, tôi học rất lâu, cực kỳ nỗ lực luôn.” mới phải.” Phòng phát sóng trực tiếp của Khổng Tước thu hút rất nhiều khán giả ngạo kiều, khẩu thị tâm phi y chang hắn. Bọn họ nói lời ghét bỏ Khổng Tước song lại theo đuổi không kém một giây.
“Đợi một chút! Suỵt –” Người giữ rừng đang dò đường chợt dừng bước. Bà cẩn thận cầm gậy dẫn đường gạt đám cỏ ra, chỉ thấy bên trong có một đoạn da rắn màu xám nhạt đã lột, khi kéo ra dài gần đến hai mét.Hai nhân viên công tác theo sau lắp bắp kinh hãi: “Vỏ rắn này là loại rắn gì? Rắn độc ư?”
Người giữ rừng cẩn thận phân biệt: “Là rắn rừng địa phương, có độc, chẳng qua loại rắn này chủ yếu đi săn các động vật nhỏ như chim tước linh tinh, độ uy hiếp với con người không lớn.”
“Rắn? Ta cũng đã từng nuôi.” Khổng Tước lẩm bẩm.
“Rắn nuôi? Rắn Ngô đúng không?” Trong nước không có quá nhiều loài rắn được phép nuôi dưỡng, tương đối phổ biến có lẽ là rắn Ngô.
“… Cùng loại.” Khổng Tước sờ sờ mũi. Hắn không nói cho nhân viên công tác biết mình nuôi rất nhiều rắn đuôi chuông, nuôi từng lứa từng lứa.
Từ nhỏ Khổng Tước đã ăn rắn đuôi chuông, ăn thứ này giống như con người ăn que cay, nhiều ngày không ăn sẽ nhớ nhung buồn miệng. Vì vậy hắn quyết định nuôi một tổ cho khỏe.
Vì muốn nuôi rắn đuôi chuông cho tốt, Khổng Tước còn ra lệnh tiểu yêu nuôi chuột bạch, nuôi chúng đến lúc trắng trẻo mập mạp thì đút cho rắn đuôi chuông của hắn ăn.
Trong nhóm người không phải chỉ có một mình yêu quái Khổng Tước nuôi rắn, mà còn có tên yêu quái Hồ Điệp. Cậu ta gật gù: “Tôi cũng từng nuôi rắn, sau này thì chuyển cho người khác, trong nhà chỉ còn hai con thằn lằn và hai con rùa. Vì để chúng nó yên tâm ăn uống nên tôi còn nuôi thêm gián và tôm.”
Dường như Hồ Điệp rất thích vật nuôi của mình, khi nói đến chúng đều biết to mấy chữ “vui vẻ” trên mặt.
Mặc dù biểu tình “vui vẻ” đó chỉ là đồng tử hơi giãn rộng, giọng điệu nhanh hơn chút.
“Cậu còn nuôi cả gián?” Người giữ rừng biết gián phương Nam có thể bay vèo vèo tỏ vẻ bản thân thiếu kiến thức, không get nổi tư duy người thành phố cho lắm.
Cái loại sinh vật bay ập vào mặt mình, gián không chỉ là loài động vật ghê tởm hoặc kinh dị bình thường, mà nó… thật sự khiến người ta khó diễn tả hết nỗi sợ hãi ghê tởm.
Hồ Điệp quay đầu, cậu ta nhìn người giữ rừng bằng đôi mắt đen láy, thoạt nhìn khá vô thần: “Một loại gọi là gián anh đào, mỗi ngày cho chúng nó ăn trái cây tươi như đào và táo, chúng nó hơi kén ăn, ngay cả cà rốt cũng không ăn. Từng có một thời gian vài đứa xổng chuồng, bởi vì kén ăn nên nhịn đói chết.”
“…”
“Chỗ tôi mới có hai thằn lằn con vừa sinh, không muốn nuôi, chuyển cho dì miễn phí, rất hợp với gián anh đào đời thứ ba, mỗi ngày cho chúng nó ăn trái cây tươi là được.” Hồ Điệp tiếp tục nói, “Gần đây tôi muốn tập trung nuôi rùa đen.”
Người giữ rừng trầm mặc, bà quay đầu bước về phía trước: Vật nuôi thời buổi này còn ăn ngon hơn bà!
Hồ Điệp nhìn một vòng, ngay cả Khổng Tước cùng sở thích nuôi rắn cũng lộ ra vẻ mặt “Đừng nhìn ta, ta sẽ không nuôi chúng”.
Nhân viên công tác theo sau càng vội nhanh bước chân. Hồ Điệp đứng yên tại chỗ, cậu ta ngây người trong chốc lát: “……. Bộ gián anh đào ăn trái cây không đáng yêu hả? Thế gián Dubia thì sao? Gián mặt quỷ thì sao?”
“Cứu mạng!!!” Các chị em và nhóm nam tử hán trong phòng phát sóng trực tiếp của Hồ Điệp đã giảm chỉ số SAN* điên cuồng.
“Ồ, tôi đi hỏi thỏ con vậy.” Hồ Điệp lẩm bẩm tại chỗ, cảm thấy có lẽ thỏ con sẽ tán thưởng con cưng của cậu ta.
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi hít mũi, “Cứ có cảm giác sắp có chuyện xấu gì muốn tới tìm mình.”
Chỉ số SAN (Sanity) (tạm dịch là sự tỉnh táo) là giá trị người chơi của board game Cthulhu Mythos. Ở một mức độ nào đó, nó có thể coi là sức mạnh tinh thần. Ví dụ nhìn thấy một số thứ siêu nhiên hoặc những thứ đáng sợ thì tinh thần bạn sẽ bị kích thích, SAN của bạn sẽ giảm xuống.
Hiện tại Nhậm Dật Phi đang đứng trong xưởng thủ công nhỏ của thôn, nó là một sân rộng có mái che, một ít cây trúc đã được chặt chất đống.
“Tất cả đều do thầy chúng tôi chọn, không già không non. Cây trúc quá già sẽ không mềm, ngược lại quá non thì nhiều nước, cho nên phải chọn cây vừa phải mới được.” Thôn trưởng giới thiệu xưởng thủ công cho Nhậm Dật Phi.
Salman không đi cùng hắn. Măng khô, rau rừng và các loài nấm trong thôn rất tươi, Salman nói muốn biểu diễn một phen, thể hiện tay nghề nấu nướng cho khán giả ở bên kia màn hình cảm nhận.
Ừ… Đại khái là do Salman vẫn rất để ý chuyện fans Nhậm Dật Phi nghi ngờ hắn nấu ăn không giỏi khiến thần tượng nhà mình kén ăn.
“Như vậy cũng được, sau này nếu bọn họ mua nguyên liệu khô ở đây nấu ăn thì có thể suy xét tặng kèm công thức thực đơn.” Nhậm Dật Phi chớp mắt đã nghĩ ra thêm một cách tuyên truyền.
“Cứ gọi là “Bí kíp dạy nấu ăn của bạn trai” đi. Học theo thực đơn của anh, đảm bảo có thể thoát kiếp độc thân nhé.” Salman dõng dạc đáp lời.
“Nếu không thể thì sao? Anh định đóng gói mình chuyển cho họ luôn hả?” Nhậm Dật Phi tức giận cằn nhằn.
“Nếu không thể thì bọn họ có thể cân nhắc mua “Bí kíp làm rung động của bạn trai”, chờ anh về nhà sẽ viết nó ngay.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức xuýt xoa, tiếng xuýt xoa của Nhậm Dật Phi cũng xen lẫn trong số đó.
Vì vậy hai người bọn họ chia binh hai đường. Nhậm Dật Phi ở đây bái sư học nghệ, Salman ở đó mở lớp dạy nấu ăn tại chỗ.
Nhà xưởng nhỏ thêm không ít máy móc phương tiện, nhưng dường như thợ thủ công lớn tuổi lại thích dùng phương thức thuần thủ công hơn. Họ chỉ dùng công cụ đơn giản nhất, bàn tay thô ráp cầm trúc, phán đoán rằng loại này thích hợp chế tạo cái gì bằng kinh nghiệm chính mình.
Nhậm Dật Phi ngồi xổm bên cạnh, đợi lúc thợ thủ công lớn tuổi rảnh rỗi uống nước thì mới tiến lên, hỏi: “Cháu có thể làm thử không ạ?”
Ông lão đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: “Cậu nào giống người làm công việc này?”
Nhưng Nhậm Dật Phi vẫn kiên trì nói muốn làm thử, có lẽ ông lão cũng chừa mặt mũi cho thôn trưởng nên đáp: “Thôi được, để tôi chỉ cậu làm lồng dế.”
Thời buổi này đã không còn người chơi dế nên khi nói đến lồng dế, nét mặt ông hiện rõ vẻ hoài niệm xa xưa.
“Được ạ.”
Những sợi tre mảnh để làm lồng dế đều được chẻ sẵn, song cần phải mài nhẵn nhiều lần, nếu không sẽ dễ làm đứt tay.
Nhậm Dật Phi cầm dao gọt xuống, vậy mà hắn gọt lưu loát gốc cành trên bề mặt cây trúc giống hệt như ông lão. Đối phương thấy bộ dáng Nhậm Dật Phi rất khá nên biểu tình cũng dịu đi nhiều, bắt đầu dạy hắn cách làm lồng.
Lúc này, Sơn Xuyên và Kha Bắc đang chơi cờ với một cụ ông trong thôn.
Văn Lý thì đã xuất phát đi xem di chỉ của thôn cũ.
Tạm thời không nhắc đến hai người chơi cờ với cụ ông ở sân văn hóa và nói chuyện với cụ bà đầu thôn, Văn Lý đã tìm đến được thôn cũ. Tổ chương trình không yên tâm để cô đi một mình nên dặn một nhân viên địa phương đi theo.
Thôn cũ ở trên núi, người bình thường đi ngược lên dốc đều phải thở hồng hộc, trong khi Văn Lý lại không khác nào giẫm trên đất bằng, cô đi đến trước thôn cũ mà mặt không đỏ, cũng không thở hổn hển, chỉ có nhân viên công tác không yên tâm theo sau là đổ đầy mồ hôi.
“Cậu không sao chứ? Uống chút nước đi.” Văn Lý nhiệt tình quan tâm cậu nhân viên còn cao hơn cô một cái đầu, khiến đối phương đỏ mặt như trái cà chua chín.
“Không, không sao ạ, cảm ơn.”
“Đừng khách sáo. Tôi thường xuyên rèn luyện thân thể nên nhất thời quên mất thể lực người bình thường có giới hạn.” Văn Lý cười nói.
Cô là kiểu người đẹp lạnh lùng, đột nhiên cười rộ lên đúng là mê hoặc chết người. Đương nhiên cậu thanh niên kia không thể chống đỡ, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Tập thể dục, tập thể dục khá tốt. Chị Văn thích kiểu người hay tập thể dục ạ? Không không, ý của tôi là chị Văn rất thích hợp rèn luyện, rất tốt.”
“Ồ –” Phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu ồn ào. Văn Lý không nhìn thấy nên không ảnh hưởng chủ đề bàn luận của bọn họ.
“Chị ấy thích kiểu người ngoan ngoãn nghe lời cơ, không thích người vận động.” Bọn họ còn nhớ rõ lời Văn Lý giới thiệu ban đầu. Nếu gặp một chị gái như vậy, nhất định bọn họ sẽ cưới liền!
Văn Lý nhìn làn da bánh mật của nhân viên công tác, cô âm thầm lắc đầu: Tính cách khá ổn, có điều nhan sắc không hợp gu cô.
Đúng vậy, không những Văn Lý là hải vương* mà cô còn là một hải vương nhan khống. Đối với cô mà nói, đặc điểm khác đều là thứ yếu, dù sao cô cũng không phải người thích ăn một món trong thời gian dài. Chỉ có nhan sắc không phù hợp là không thể chịu được.
“Quá đáng tiếc.” Văn Lý nghĩ, sau đó yên lặng thu lại “râu nhỏ” vươn ra.
*Nôm na là kẻ thống trị hải sản=))) Không chỉ là bắt cá 2 tay nữa mà là giăng lưới bắt hết cá luôn=)))
Hai người nghỉ ngơi một chút rồi mới vào thôn cũ.
Thôn cũ có lịch sử hai ba trăm năm, phần lớn kiến trúc đều được xây dựng bằng đá địa phương. Tuy rằng có nhiều nhược điểm như khó thông thoáng, khó tránh nhiệt vân vân nhưng bản thân kiến trúc cực kỳ kiêng cố.
“Hình như là một gia đình giàu có.” Văn Lý nhìn một gian kiến trúc hai tầng, vị trí địa lý khá cao, còn có vườn hoa rộng, trong vườn hoa có một cái ao tụ từ dòng suối. Mặc dù lúc này vườn hoa đã khô héo từ lâu nhưng trong ao vẫn còn một con rùa đen, không biết có phải chủ nhân cũ để lại hay không.
“Đây là nhà của bác Hà, nhưng mà đã bỏ hoang từ lâu. Đến ông ấy cũng…” Nhân viên công tác muốn nói lại thôi, “Chúng ta vẫn nên đừng vào.”
“Vì sao?” Văn Lý ngửi được mùi vị “tin tức NPC nhắc nhở” nên hỏi theo bản năng, tuy trong lòng cô đã có chút suy đoán.
Nhân viên công tác hơi do dự: “Sau khi người dân đều dọn đi, bác Hà vẫn quyến luyến nhà cũ nên ở lại một mình. Ai biết có một ngày nào đó, ông ấy… “đi” bất chợt, bởi vì ngã vào ao. Sau đó nơi này có vài, khụ, lời đồn.
Lời còn chưa nói xong, nhân viên công tác liền nghe thấy tiếng động phát ra từ trong nhà.
Cậu ta không nhịn được run rẩy lập cập. Ban ngày ban mặt, nhiệt độ cao thế này mà cậu ta lại cảm thấy lạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Nhân viên công tác nhìn trái ngó phải: “Chắc là động vật nhỏ gì rồi, a ha ha, chúng ta đi nơi khác xem nhé?”
Văn Lý hơi phát tác bệnh nghề nghiệp. Nói cách khác, bọn họ chưa bao giờ thực sự bước ra khỏi Hoang Vu Chi Giác. Cho nên cô lập tức bật cười: “Đi cái gì? Vào trong xem.”