Lúc này trời đã khuya muộn, tản bộ bên ngoài cũng không có gì vui, sau khi nghỉ ngơi và sắp xếp phòng ốc thì đa số mọi người đều quyết định đi ngủ.
Salman trong vai Giang Thiếu Ba đi tới phòng rửa mặt tách biệt để tắm rửa. Nghe tiếng nước chảy xuôi, Nhậm Dật Phi lập tức hành động. Hắn tìm được một sợi dây thép vừa mảnh vừa dài để cạy mở ổ khóa vali. Bên cạnh đó, ô khóa mật khẩu cũng chỉ yêu cầu hắn ấn vào một trong các lỗ nhỏ.
Khi chuẩn bị mở vali nhìn xem, quả thật Nhậm Dật Phi không khỏi hồi hộp lo lắng một trận. Hắn lo bên trong sẽ bỏ thứ gì đó quá đáng, ví dụ như… Bom chẳng hạn.
May mắn là vali chỉ đựng một cái laptop, một quyển vở, một túi đen và một bộ quần áo.
Thoạt nhìn những thứ khác đều rất bình thường. Nếu có vấn đề gì thì vấn đề chỉ có thể… Là túi đựng màu đen.
Nhậm Dật Phi mở túi, hắn trông thấy một quyển vở lớn bằng lòng bàn tay, một chiếc điện thoại di động, một lọ sơn móng tay trong suốt với lớp keo dễ lột, một gói thuốc lá,…
Tuy đồ vật linh tinh không nhiều nhưng nhìn chung, bản thân chúng nó đều mang cho mình công dụng đặc thù. Quả nhiên nguyên chủ đến đây với mục đích đặc biệt.
Tiếng nước chảy đã ngừng. Nghe thanh âm bên trong phòng tắm, có vẻ Salman đang bận lau người, Nhậm Dật Phi không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa. Bởi vì hắn biết Salman là người rất cảnh giác.
Nhậm Dật Phi lấy quần áo và laptop ra rồi kết nối mạng laptop với điện thoại di động, sau đó hắn bắt tay vào phá giải mật khẩu.
Thật ra lúc này trong phòng tắm, tâm tình Salman cũng khó bề bình tĩnh.
Tuy bộ dáng nam sinh ở chung phòng hắn nhỏ hơn so với trí nhớ Salman một chút, nhưng mà… Đúng vậy, người nọ là một trong số các nhân vật Thập Đại. Anh ta tên “Sơn Xuyên”.
Hiện tại hắn vào nhầm thế giới phó bản mà Sơn Xuyên từng sống?
Mặc dù chỉ mới quan sát đối phương không lâu song Salman vẫn nhìn ra được đằng sau vẻ ngây thơ lương thiện đó là cảm giác mơ hồ không ổn. Người có khả năng tiến vào Thập Đại sẽ ngây thơ lương thiện như vẻ bề ngoài sao?
Salman hắn có thể thẳng thắn nói một câu, không thể, người chơi trong Thập Đại đều không phải thứ gì tốt lành.
Dù Sơn Xuyên của phó bản không phải Sơn Xuyên chân chính, đây là do Hoang Vu Chi Giác bắt chước tạo nên đi nữa nhưng chắc chắn bản chất người nọ vẫn không thay đổi. Bạn cùng phòng với Salman hiện tại, khả năng cao sẽ là một yếu tố biến đổi quan trọng cho toàn bộ tình tiết phó bản.
Lúc Salman ra ngoài, Nhậm Dật Phi đã giải khóa xong điện thoại di động, thậm chí cài đặt mật khẩu mới. Hắn nhanh chóng xóa bỏ lịch sử duyệt web, đồng thời mở xem một trang web tin tức thật bình thường.
“Bạn học Giang Thiếu Ba.” Nhậm Dật Phi chào hỏi Salman vừa ra khỏi phòng tắm, giọng điệu có chút cứng nhắc, giống như hai người hoàn toàn không thân quen.
“Ừm.” Salman vừa lau tóc vừa đi về giường mình ngồi. Hắn liếc nhìn màn hình máy tính Nhậm Dật Phi, bên trên không có thứ gì cả.
Đến lúc Nhậm Dật Phi đi tắm thì tới lượt Salman kiểm tra ba lô du lịch ở trên giường. Trước khi đoàn người nối nhau đến đây, hắn đã xem sơ qua ba lô một lượt, bên trong đựng một bộ quần áo, một ít đồ dùng vệ sinh du lịch cá nhân, một hộp quà có vẻ muốn tặng ai, một hộp socola và một gói thuốc lá, hết.
Có lẽ nguyên chủ là một đại thiếu gia, biết mình sẽ vào núi sâu mà còn không thèm đem cả bình thuốc chống muỗi.
Vì Salman đến sớm nên hắn dạo quanh nhà nghỉ một vòng. Thanh niên trai tráng của thôn đều ra ngoài làm công, chỉ còn trẻ em và người già ở nhà. Thỉnh thoảng Salman lại bắt gặp một hai thanh niên đi dạo trong thôn, bọn họ cũng là du khách từ bên ngoài đến.
Có điều những người đó đều không phải người chơi. Salman phát hiện một trong ba vị khách đang trọ chung nhà nghỉ mới là người chơi.
Người chơi mang theo cảm giác đặc biệt trên người, chỉ cần quan sát cẩn thận là có thể phân biệt.
Tổng cộng chín người chơi tất cả, ngoại trừ “quỷ” rất quen thuộc hoàn cảnh phó bản thì hiện giờ gồm một người chơi du khách, năm học sinh ba nữ hai nam, Salman là người chơi học sinh thứ bảy, người chơi cuối cùng… A Phi.
Vừa thầm nhớ đến cái tên này, trái tim Salman liền mềm mại đôi chút.
Không biết bây giờ em ấy đang ngụy trang thành ai, dù sao hôm nay Salman tiếp xúc quá ít người, hắn không dễ nhận biết.
Nghĩ vậy, Salman lại liếc nhìn bó hoa hồng đang nằm trong thùng rác, ở đó có một tấm thiệp lá vàng hơi lộ ra, bên trên viết: Tặng Hương Tuyết, sau lưng còn có một đoạn thơ xiêu xiêu vẹo vẹo chua ê răng.
Cũng may chỉ mới theo đuổi thôi, nếu nguyên chủ hắn biến thành một thanh niên đã có bạn gái, thế thì mới phiền toái.
Dường như A Phi có kỹ năng đặc thù nhận ra được Salman, không biết bây giờ em ấy đã phát hiện mình chưa nhỉ?
Cho dù cố tình giấu mình trong thân xác người khác đi nữa, đôi mắt xinh đẹp thuần túy kia cũng sẽ nói cho hắn đâu là người Salman đang muốn tìm. Cứ nghĩ đến chuyện này, trái tim hắn đều bắt đầu ngứa ngáy.
“Cạch.” Cửa phòng tắm hé mở, Nhậm Dật Phi đi ra từ bên trong. Hắn đang đeo mắt kính, trên đó là một tầng hơi nước. Nhậm Dật Phi và Salman nhìn nhau cách tầng hơi nước mờ.
Thời gian hai người nhìn nhau có hơi lâu, vậy nên Nhậm Dật Phi thoáng chột dạ, hắn chần chừ: “Cậu muốn dùng phòng tắm nữa à?”
“Không có.”
“Ồ.”
Hai người ai ngồi giường nấy, Nhậm Dật Phi xếp bằng ở trên giường, đầu gối đặt laptop, hắn kiểm tra xem lịch sử tìm kiếm gần nhất của nguyên chủ.
Bản đồ đường đi trong thôn Ngô Đồng và… tin tức thời sự?
“Đây là tin tức gì?” Nhậm Dật Phi nhấp vào xem, hắn phát hiện đó là tin tức thời sự địa phương.
Một tổ chức xã hội đen với quy mô nhỏ đã bị bắt giữ, lúc bọn chúng đang cầm vũ khí đánh nhau thì bị bắt tại trận, trong đó một người không may bị chém trúng động mạch chủ, vì không cấp cứu kịp thời nên đã tử vong, những người còn lại vừa bị tòa phán quyết.
Điều đặc biệt duy nhất chính là tổ chức xã hội đen này do trẻ vị thành niên cầm quyền, rất nhiều người trong nhóm vẫn còn chưa thành niên, cuối cùng bọn họ bị đưa tới trung tâm cải tạo.
Nhậm Dật Phi thấy tội danh tống tiền và cưỡng hiếp phụ nữ, hắn lập tức điều tra từ đầu đến cuối, chẳng hạn như địa điểm cụ thể, thời gian và quá trình gây án.
Chỉ cần vụ án để lại dấu vết trên mạng xã hội thì nếu Nhậm Dật Phi đã có lòng muốn tìm, chắc chắn sẽ tìm được rất nhanh. Hắn tra ra tên họ người chết và phạm vi băng đảng xã hội đen hoạt động.
Địa điểm hoạt động của chúng ở gần trường trung học phổ thông Giang Thành, đám thiếu niên vừa bị đưa ra tòa xét xử mấy hôm trước, bị bắt giữ là chuyện một tháng trước. Người chết trong trận ẩu đả là thủ lĩnh băng đảng, gã hoạt động nhiều nhất tại phạm vi khu vực trường Giang Thành.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ rồi mở diễn đàn địa phương và diễn đàn trường học lên, hắn gõ tìm từ khóa. Ngoại trừ tên người chết và biệt danh băng đảng, Nhậm Dật Phi còn tìm tên em gái nguyên chủ Hàn Phỉ Phỉ.
Có rất nhiều bài viết về người chết, bởi vì gã là cựu học sinh trường trung học phổ thông Giang Thành, sau đó vẫn luôn quản lý khu vực này, nghe nói còn quen bạn gái trong trường học. Phía dưới có thông tin đối phương để ý hoa khôi nhưng không còn bài đăng tiếp theo nào xác nhận, cuối cùng thật giả lẫn lộn.
Học sinh cấp cấp có khao khát trải nghiệm lạ đời nhỉ, đa số bọn họ đều không bài xích người chết, thậm chí biết rõ đối phương là lưu manh băng đảng nhưng các bài viết thảo luận đều… Cảm thấy gã đẹp trai?
Nhậm Dật Phi nghĩ thầm có lẽ mình già rồi, hắn không hiểu nổi học sinh độ tuổi này nghĩ gì. Một tên côn đồ dưới đáy xã hội, mặt phân sau khi cắt tóc, hỏi đẹp trai chỗ nào?
Tóm lại khi nói đến người đã chết, nhiều người cảm thấy gã là mầm giống tội ác của xã hội không sai. Có điều dù sao tuổi tác đối phương vẫn còn nhỏ, về sau nên có cơ hội cho lãng tử quay đầu, cứ thế mà chết thì thật đáng tiếc.
Gã có thể làm lãng tử quay đầu bởi vì gã “lãng tử”, vậy nạn nhân thì sao, chẳng lẽ bọn họ xứng đáng bị làm hại?
Không có đạo lý đó.
Về phần Hàn Phỉ Phỉ, có lẽ sự việc ảnh hưởng đến nhà trường quá lớn nên rất nhiều bài viết đều đã bị xóa bỏ. Chẳng qua đám học sinh vẫn có cách riêng để tránh bị xóa bài, bọn họ viết tắt ba chữ hff.
Nhậm Dật Phi gõ từ khóa hff, hai trang bài viết liền hiện ra trước mặt.
Bài viết tràn đầy những suy đoán ác ý, có người nói cô bé làm giao dịch tình dục song phương, có người nói cô bé bán dâm bên ngoài, quan hệ với đàn ông ngoài xã hội, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn.
Bọn họ không nói mấy lời này là do ai tung ra, chỉ biết nữ sinh cùng lớp phát hiện Hàn Phỉ Phỉ mang thai đã lỡ miệng kể cho người khác nghe. Thế là lời ra tiếng vào lập tức lan tràn.
Em gái nguyên chủ mang thai là sự thật, có khi nào cô bé tự sát vì lời đồn trên mạng không?
Rốt cuộc cha đứa trẻ là ai, Hàn Phỉ Phỉ tự nguyện hay bị cưỡng ép?
Ngoài ra, cô bé mua que thử thai là vấn đề riêng tư và bí mật, cho dù không cẩn thận bị người phát hiện thì cũng chỉ có thể là bạn thân cô, hoặc là nữ sinh ở chung phòng.
Sẽ là ai đây?
Nhậm Dật Phi cúi đầu, hắn nhấp chuột vào biểu tượng mạng xã hội nào đó, hai tài khoản đăng nhập hiện lên.
Bằng phần mềm bất hợp pháp, Nhậm Dật Phi loay hoay phá giải mật khẩu hai tài khoản, sau đó hắn mở ra từng cái.
Tài khoản thứ nhất là tài khoản nguyên chủ, bên trong sạch sẽ không đăng thứ gì, thậm chí thông tin cá nhân cũng là giả, nhìn chung không có tin tức nào hữu ích. Nhậm Dật Phi liếc mắt nhìn sang tài khoản mạng còn lại.
Đây là tài khoản của em gái nguyên chủ, giao diện được trang trí màu hồng nhạt đáng yêu. Cô bé đã viết một vài dòng “tâm sự” để chế độ một mình.
Nhậm Dật Phi trực tiếp tìm ra nhật ký trong khoảng thời gian Hàn Phỉ Phỉ gặp chuyện. Nhật ký viết rất ít, suốt hai tháng nhưng chỉ có năm dòng vỏn vẹn.
“Mình nhìn thấy thiệp mời, nếu cô ấy không đi, vậy mình đi được không?”
“Mình thật dơ bẩn.”
“Mang thai rồi làm sao bây giờ? Mẹ mình vẫn chưa biết chuyện, bà sẽ đánh mình chết mất.”
“Trường học nói mình ảnh hưởng không tốt, muốn mình nghỉ học đi. Tôi không phải là gà, tôi không ra ngoài bán!”
“Muốn chết.”
Toàn bộ những lời này biến thành một gương mặt non nớt đang cầu cứu, ảnh ngược của nó phản chiếu nơi đáy mắt Nhậm Dật Phi.
Trong giây phút thoáng qua nào đó, hồi ức làm tâm tình hắn kích động. Quả thật có rất nhiều ngóc ngách trên thế giới mà pháp luật không thể bảo vệ nổi. Những lúc như vậy, bọn họ chỉ còn cách cố gắng tự bảo vệ chính mình có phải không?
Ngón tay Nhậm Dật Phi ấn vào phím chuột: Ai là người viết thiệp mời khiến cô bé ra cửa?
Trang thứ hai đếm ngược, trang thứ ba đếm ngược, một cái tên xuất hiện trong mắt hắn.
Giang Thiếu Ba.
Rõ ràng, người thiếu nữ yêu thầm là thiếu gia giáo bá đẹp trai trong lớp, cho nên thiệp mời cũng là của giáo bá.
Giáo bá đang theo đuổi hoa khôi, xem ra thân phận “cô ấy” trong nhật ký đã được xác định.
Mọi chuyện sáng tỏ.
Ngày đó cô bé tình cờ biết được địa điểm giáo bá mời hoa khôi hẹn hò, hoặc là hẹn gặp mặt. Nhưng rồi hoa khôi không đồng ý, sau khi em gái nguyên chủ biết chuyện thì cô bé đi qua.
Chuyện không may xảy đến.
“Dơ bẩn” là một loại suy nghĩ chán ghét với sinh lý bản thân, với tính chất tình dục, trăm phần trăm cô bé đã bị người cưỡng hiếp.
Tạm thời Nhậm Dật Phi chưa thể đưa ra phán đoán, bất hạnh kia do giáo bá gây nên hay người khác gây nên.
Hắn nghi ngờ sự tồn tại của người khác vì nếu Hàn Phỉ Phỉ gặp được người mình yêu thầm, khi trở về cô bé sẽ không viết “mình thật dơ bẩn”.
Cho dù giáo bá rất vô trách nhiệm đi nữa thì suy cho cùng, nó cũng đại diện cho tình yêu ngây ngốc tuổi niên thiếu.
Sau đó cô bé trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn, có lẽ Hàn Phỉ Phỉ đã thử chấp nhận sự thật bản thân mình bất hạnh. Cuối cùng vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn lại lần nữa xảy ra.
Cô bé phát hiện mình mang thai, nhất định Hàn Phỉ Phỉ đã rất sợ hãi nên ngay cả que thử thai cũng phải mua trên mạng.
Chắc chắn cô bé bất lực lắm.
Dường như Hàn Phỉ Phỉ lựa chọn nói chuyện đó cho người cô tin tưởng hoặc quên tiêu hủy que thử thai. Lúc sau bạn thân Hàn Phỉ Phỉ hoặc bạn cùng phòng biết chuyện, hơn nữa lỡ miệng kể cho người khác, cô bé liền biến thành người mà ai cũng có thể làm chồng trong lời đồn.
Hàn Phỉ Phỉ chịu sỉ nhục và tổn thương tâm lý nặng, thậm chí cuộc sống bình thường cũng bị họ phá hỏng.
Cô bé nhảy lầu tự sát.
Hoa khôi, giáo bá, người cưỡng hiếp cô bé, người tiết lộ bí mật của Hàn Phỉ Phỉ, người bắt nạt cô, người lạnh lùng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ…
Ánh lửa đen kịt bùng lên trong mắt Nhậm Dật Phi.
Hắn vẫn luôn giữ nguyên gương mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối. Nếu chỉ nhìn gương mặt Nhậm Dật Phi mà không đọc nội dung trên máy tính, ai cũng sẽ không biết bây giờ hắn nghĩ gì.
Ở giường bên kia, Salman cũng lấy điện thoại di động nguyên chủ ra. Hắn kiểm tra thông tin ghi chép lúc trước rồi sắp xếp quan hệ cậu ta với học sinh trong lớp.
Salman đã xem xét đa số thông tin, có điều lúc đó hắn nhìn thấy một đống tên và biệt danh, đương nhiên không thể xác nhận người nào ở hiện thực.
Phó bản này là kiểu phó bản bị hạn chế rất lớn. Nó không chứa yếu tố thần quái, không có quái vật… Cũng không tồn tại bất kỳ hiện tượng phi khoa học nào. Chìa khóa để phá giải phó bản quay trở về tin tức cơ bản nhất.
“Chim trong lồng”, ý trên mặt chữ chính là sinh linh bị cầm tù trói buộc.
Thôn cổ tên là thôn Ngô Đồng, ngô đồng hấp dẫn phượng hoàng đến đậu, trong khi cổng thôn lại có bốn cổng thờ trinh tiết, đây là thứ trói buộc thuộc về phái nữ.
Có phải “chim trong lồng” mang ý tù túng và trói buộc thứ gì đó nữ tính hay không? Nó ám chỉ thôn Ngô Đồng mua bán phụ nữ, hay là tập tục xấu thời phong kiến vẫn còn lưu lại cho đến giờ?
Salman phỏng đoán theo phương hướng này theo bản năng, hắn bắt đầu điều tra các danh lam thắng cảnh thôn Ngô Đồng.
“Hắt xì!” Không khí lạnh từ đâu chui ra làm Salman hắt hơi một cái. Ngón tay hắn cọ qua chóp mũi, không hiểu sao ma xui quỷ khiến, Salman liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của bạn học chung phòng một cái.
Kỳ lạ thật, đang là mùa hè lớn nhất năm, vì sao sống lưng hắn đột nhiên lạnh toát?