Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 210: chim trong lồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời đã tối, mặc dù rất không muốn nhưng đám học sinh đi du lịch tốt nghiệp vẫn phải qua cầu, đến ngôi làng đối diện.

Tài xế cầm đèn pin đi trước để dò đường, mỗi bước đi đều vững vàng trầm ổn. Phía sau ông là nhóm nam sinh thoạt nhìn rất dũng cảm thong dong, thậm chí bọn họ còn hát ca khoe chính mình dũng cảm.

Đương nhiên nữ sinh cũng không yếu đuối hơn ai hết, các cô ấy chỉ không thích thể hiện mình quá nhiều.

Nhóm học sinh sau cuối là những người sợ hãi giống như Nhậm Dật Phi. Bọn họ không phân biệt nam nữ, toàn thân run run nhìn cây cầu dây cáp đang lắc lư trong gió.

“Hu hu hu, tớ còn phải về nhà.” Một nữ sinh vịn lan can cây cầu. Bên cạnh cô có một người bạn học, đối phương vẫn luôn giúp đỡ cô.

“Chúng ta đi cùng nhau, nếu cậu sợ thì đừng nhìn hai bên nhé, chỉ nhìn phía trước thôi.” Bạn học dìu nữ sinh khuyên nhủ.

Dưới sự động viên của tình bạn, nữ sinh cố lấy hết can đảm để đi qua cây cầu. Nhiều lần cô sợ đến mức không trụ nổi, đặc biệt là ở đoạn giữa cầu rung lắc nhất. Hai nữ sinh ôm nhau sờ soạng dây xích sắt, mãi mới qua bên kia.

“Ê —— đồ nhát gan.” Người bên kia cây cầu gọi sang nơi này.

Nhậm Dật Phi đứng yên tại chỗ. Ngoại trừ hắn, đầu cầu vẫn còn ba học sinh chưa đi.

Rốt cuộc Nhậm Dật Phi đành cắn răng kéo vali đi lên cầu treo bằng dây cáp. Tiếng bánh xe lăn qua tấm ván gỗ nghe cực kỳ vang dội, hơn nữa còn mang chút cảm giác nhịp nhàng.

Chỉ đi chơi một ngày mà thôi, người mang vali giống Hạ Xuyên không nhiều, đa số học sinh đều mang ba lô lớn du lịch. Nếu không phải đồ vật trong ba lô nguyên chủ thật sự quá ít, Nhậm Dật Phi sẽ không dám khẳng định chắc chắn cậu ta mang theo thêm vali.

Ban đầu cầu vẫn còn ổn định, hắn khẽ cắn môi rồi đi tiếp về trước. Nhưng mà càng đến gần đoạn đường trung tâm thì cầu càng đung đưa, Nhậm Dật Phi mềm chân không ít lần, hai chân bước đi đều run rẩy.

“Đồ nhát gan!” Bên kia vừa thấy hắn cong lưng không dám cử động ở giữa cầu thì lập tức há miệng cười, một người còn giơ máy ảnh phản xạ ống kính đơn lên chụp Nhậm Dật Phi.

Nhậm Dật Phi nắm chặt dây xích sắt đứng lên, sau đó hắn cẩn thận bước từng bước chậm chạp. Đám người có thể thấy Nhậm Dật Phi đang mạnh mẽ chống đỡ, hắn máy móc nhấc chân rồi đặt chân, biểu tình cứng nhắc, đôi mắt không dám nhìn bên ngoài lấy một lần.

Thật ra Nhậm Dật Phi vẫn luôn quan sát cây cầu treo dây cáp.

Dây xích sắt làm lan can thô sơ còn tính nhẵn bóng, sờ lên chỉ bong tróc một phần. Chẳng qua đinh ốc cố định tấm ván gỗ dưới chân đã có dấu hiệu rỉ sét, thậm chí vài cây đinh cũng bị lỏng lẻo.

Nếu muốn làm cho đám người đó ở lại thôn xóm cổ xa xôi này càng lâu, việc cần làm duy nhất chính là cắt đứt mạch máu liên kết với bên ngoài.

Nguyên chủ định làm thế nào đây? Nếu đổi lại là Nhậm Dật Phi, hắn sẽ làm thế nào đây?

Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ tới sự tồn tại vô nghĩa của chìa khóa xe thông minh trong túi, mồ hôi lạnh trên trán hắn cũng chảy xuống ròng ròng.

“Ai là đồ nhát gan?” Sau khi vừa đến được đầu bên kia cây cầu, Nhậm Dật Phi mở miệng.

Đám nam sinh ồn ào ban nãy nhìn hắn đổ mồ hôi lạnh, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc và đôi môi tái xanh, bọn họ không nhịn được chột dạ cười cười: “Đâu nói cậu đâu, chúng tôi chỉ đùa một chút.”

Nhậm Dật Phi mím chặt môi, hắn vừa đi được mấy bước thì đột nhiên vội chạy sang một góc để nôn mửa. Những người khác nhìn thấy không khỏi hơi ngượng ngùng: “Không phải đâu chứ, bị dọa thành như vậy thật luôn hả?”

“Tôi nhớ rõ lúc chúng ta nói muốn đến thôn này, cậu ta còn nhất quyết phản đối. Nói chung cậu ta thật sự… với nơi đây á, cậu hiểu mà.”

Nguyên chủ từng phản đối chuyến du lịch đến đây?

Mặc dù thanh âm bọn họ nói chuyện rất nhỏ nhưng Nhậm Dật Phi có thính lực nhạy bén vẫn nghe được toàn bộ. Hắn lấy khăn giấy ra lau miệng, trong lòng thầm phân tích nguyên nhân mà Hạ Xuyên làm thế.

Thứ nhất là để rửa sạch hiềm nghi bản thân. Thứ hai, nguyên chủ hắn càng phản đối thì đám học sinh không thích cậu ta sẽ càng thêm ủng hộ.

Không lâu sau người đều đến đông đủ, giáo viên dẫn đoàn đếm sĩ số một lượt. Sau khi xác định không thiếu người, cô mới dẫn bọn họ đi vào khu vực thôn.

Qua cây cầu sắt treo lơ lửng giữa trời, đầu bên kia vẫn là con đường đất ngoằn ngoèo uốn lượn, ở cuối đường chính là thôn cổ nơi đám người muốn đến.

Thôn cổ nhìn từ xa rất nhỏ, ánh đèn li ti khắp mọi nơi như tia lửa sắp tàn lập lòe trong căn bếp. Có điều bọn họ đến gần mới phát hiện diện tích thôn không nhỏ chút nào, bốn tảng đá trạm trổ hoa văn kết hợp nhau tạo thành cổng thờ trước cổng thôn.

Lúc này trời đã tối đen, đám người không thể nhìn thấy bộ dáng rõ ràng của cổng thờ, cho dù dùng đèn pin điện thoại thì cũng chỉ thấy bóng mờ loang lổ, thế là đành căn cứ vào nó để suy đoán.

Vài người nói nó là cổng thờ tiến sĩ thời cổ đại, vài người nói nó là cổng thờ trinh tiết thời cổ đại, một vài người lại nói là cổng thờ truyền thuyết nào xưa cũ.

“Là cổng thờ trinh tiết.” Rốt cuộc có người tinh mắt nhận ra.

Đám học sinh đều ngây người: “Bốn cái luôn hả?”

“Cục cưng của tôi ơi, đương nhiên nơi xa xôi như vậy phải tuân theo truyền thống.” Bọn họ dùng hai chữ “truyền thống” vì không dám nói lời quá khó nghe.

“Ói, truyền thống cái rắm gì, cặn bã thì có!”

Vì là lần đầu tiên trông thấy cổng thờ trinh tiết ngoài đời thật nên nhiều người đều cảm thấy thần kỳ. Mấy học sinh cầm máy ảnh đi quanh chụp hình nó liên tục.

“Trời tối đen như mực thì chụp được gì đâu? Hay là ngày mai rồi lại chụp.”

“Vẫn là người xưa tốt, tam thê tứ thiếp, chẳng may có chết đi thì vợ mình sẽ thủ tiết cho mình, nói không chừng nàng còn chết vì tình ý chứ.” Nam sinh tên Trì Ba bận tìm thuốc trên xe hơi tỏ vẻ si mê.

“Thôi tỉnh hộ, một tên thường dân ở cổ đại như mày có thể tìm được vợ là đã tốt lắm rồi.” Thanh niên da ngăm đen cười nhạo cậu ta.

“Chuẩn, người xưa tam thê tứ thiếp vì người ta là kẻ có tiền. Còn mày hả, mày nên đi tìm đàn ông mà chắp vá.”

“Suỵt, nói xa xôi quá vậy, đang nói về cổng thờ này mà trời. Các cậu từng nghe chuyện trinh nữ góa phụ trước khi cưới chưa? Đó là lúc vừa đính hôn thì chàng trai chết, cô gái sẽ bị người đón đi rồi giấu ở một nơi bốn phía đóng kín. Ngoại trừ người trông nom, những người khác đều không được gặp cô gái, mãi cho đến khi cô gái cũng chết đi.”

Nam sinh cuồng chuyện kinh dị thần bí nói: “Nghe nói nơi chúng ta sắp ở lại từng là tòa nhà một phú hộ trong thôn, bên trên có một cái gác lửng…”

Dưới bầu không khí cổng thờ âm trầm và thôn xóm cổ xưa, kết hợp với giọng nói rùng rợn của người thích truyện kinh dị, mấy học sinh bên cạnh sợ tới mức xoa tay: “Đm, cậu đừng nói nữa.”

Nhậm Dật Phi ở phía sau đoàn người vì đi đường rất chậm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mấy dòng chữ điêu khắc đã bị mưa gió ăn mòn mấy trăm năm, cuối cùng mất đi bộ dáng lúc ban đầu.

Bọn họ đi đến nhà nghỉ cách đó không xa, nhìn chung rất quy củ nề nếp, bên ngoài có hai nhân viên công tác yêu cầu chứng minh thân phận rồi mới bắt đầu tiến hành đăng ký chỗ ở.

Bình thường mà nói, thật sự rất ít tập thể nào chạy đến nơi rừng già núi sâu thưa thớt dấu chân người du lịch hay tìm chết. Tuy nơi này hẻo lánh song vẫn là một khu du lịch có phong cảnh hẳn hoi.

“Cậu tới rồi hả Thiếu Ba? Cậu tới khi nào vậy?” Đoàn người đi vào liền gặp được một nam sinh cao cao đang ngồi trên ghế dài. Người nọ đeo ba lô du lịch, mặc áo hoodie đen quần jean, tay cầm bó hoa hồng màu hồng nhạt, tóc mái bay, sống mũi cao và đôi mắt hẹp dài.

Nhìn thấy người, đối phương lãnh đạm liếc mắt sang đây.

Mấy tên con trai vội vàng chạy tới theo thói quen, trong khi những người khác thì tránh tránh né né, vừa tò mò nhìn hắn vừa sợ sệt.

Biểu hiện của Hương Tuyết và Tiểu Mẫn đang đứng bên ngoài nhóm nữ sinh lại càng thêm rõ ràng. Nữ sinh Tiểu Mẫn vẫn luôn làm mặt quỷ, cô nhìn bó hoa trong tay nam sinh đến trước rồi dùng khuỷu tay đẩy đẩy người hoa khôi.

Gương mặt Hương Tuyết đều cứng đờ.

Người nọ vừa xuất hiện, nam sinh da ngăm đen đang từ giáo bá tình nghi lập tức biến thành người qua đường Giáp.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi nước hoa hỗn hợp theo gió thổi qua, hơn nữa còn có mùi caramel thoang thoảng mà người khác không thể ngửi thấy.

Giáo bá cực khổ theo đuổi hoa khôi. À.

Người đã đến đông đủ nên tiếp theo là chuyện phân chia phòng ốc.

Quả nhiên ngôi nhà mà bọn họ nghỉ chân là một tứ hợp viện cổ xưa với ba lối vào, tọa Bắc hướng Nam, xà nhà trạm trổ điêu khắc, đúng là một gia đình giàu có.

Hầu hết các kiến trúc nhà ở đều một tầng, chỉ có phòng chính ở sân trong là hai tầng. Bởi vì tầng hai khá nhỏ nên để làm nhà kho, cửa đi lên cầu thang đã bị khóa.

Bên này không phải địa điểm du lịch nổi tiếng, nhà nghỉ chỉ có ba vị khách thuê phòng song bọn họ đều đang ở dãy sau, vậy nên vẫn còn rất nhiều phòng trống cho mọi người lựa chọn.

Hoa khôi Hương Tuyết và khuê mật Tiểu Mẫn của cô ở chung phòng, hai người chọn sương phòng phía bên trái.

“Thế sân chính này cho nữ sinh ở đi.” Giáo viên dẫn đoàn mở miệng. Khi cửa lớn và cửa hai bên góc đóng lại, sân chính sẽ trở thành không gian khép kín, rất an toàn.

“Dựa vào đâu chứ? Nhà ở bên này tốt nhất mà.” Có nam sinh không nhịn được ghen tị.

Tòa nhà ba lối vào, phòng ngủ ở sân chính vừa tốt vừa có diện tích lớn nhất, từng cho chủ nhân ở. Trong khi hai dãy nhà còn lại thì một cái ở phía sau, một dãy bị đảo ngược, từng cho người hầu cổ đại ở. Diện tích gian nhà nhỏ không nói, đến cái sân trước mặt mà cũng nhỏ.

Cùng bỏ tiền như nhau nhưng lại nhận được đối xử khác biệt, đương nhiên chuyện này khiến người ta bất bình.

“Cô ơi, nếu không thì cô cứ để mọi người tự chọn đi. Em cũng cảm thấy không tốt lắm, dù sao mọi người đều bỏ tiền bằng nhau.” Tiểu Mẫn thẳng thắn nói.

Hương Tuyết hơi đỏ mặt, bởi vì cô là người đầu tiên nói muốn ở sương phòng.

Thật ra vài nam sinh không quá bằng lòng thật, song nhìn nhóm nữ sinh thế kia thì lại thấy bản thân quá nhỏ nhen: “Nữ sinh ở chung một sân khá tốt, như vậy cũng an toàn.”

Chỉ có mỗi vấn đề phân chia phòng ở mà đoàn người ồn ào đứng thảo luận nửa ngày. Cuối cùng bọn họ quyết định để nữ sinh ở sân chính, dù sao an toàn khi ra cửa là ưu tiên hàng đầu.

Các nữ sinh chia một phòng hai người, rất nhanh đã lấy xong chìa khóa, chỉ còn ba nữ sinh đứng một chỗ trong không khí xấu hổ, mặc dù thoạt nhìn các cô vẫn điềm nhiên.

Bọn họ là người chơi.

Trên đường đến nhà nghỉ, không phải lúc nào Nhậm Dật Phi cũng khép kín một mình. Thỉnh thoảng sẽ có vài tình huống yêu cầu hắn trả lời. Xét về trình độ nào đó, đây xem như cách phó bản kiểm tra để sàng lọc người chơi.

Đương nhiên ba nữ sinh nọ đã mắc lỗi khi phản ứng phó bản. Hoặc là tính cách họ không đúng, hoặc là trả lời sai thông tin. Sau vài lần như vậy, các cô liền bị đám NPC học sinh bài xích khỏi quần thể.

Có điều bản thân các cô không cần quá để ý.

Vì người để ý những chuyện này chỉ có ngụy trang giả mà thôi. Người chơi phó bản cấp cao đều có thế mạnh riêng, bọn họ sẽ ưu tiên phát triển thứ bản thân nổi trội, đồng thời cố gắng không cản trở tình tiết phó bản phát triển và không quy phạm quy tắc.

Sau khi phân chia xong xuôi phòng sân chính, còn lại là dãy nhà đảo ngược phía trước và dãy nhà đằng sau. Đây đều là phòng ở nhỏ san sát được ngăn cách. Đám nam sinh cũng bắt đầu phân chia hai người một phòng.

Bình thường bọn họ chơi chung với nhau nên chia phòng rất nhanh, cuối cùng sân lớn chỉ còn dư bốn người.

Trong đó có hai người chơi học sinh bị bài xích, người thứ ba là Nhậm Dật Phi, người cuối cùng là nam sinh giáo bá vừa đến trước.

“Thế thì cậu đi.” Giáo bá liếc nhìn Nhậm Dật Phi một cái, sau đó cầm chìa khóa rời khỏi.

Đám người khác rất tò mò hoa hồng mà hắn cầm tặng ai, không ngờ giáo bá cứ nhìn thẳng phía trước rồi sải chân một đường đi qua người hoa khôi, rốt cuộc ôm hoa hồng tiến vào căn phòng trong cùng của dãy nhà đảo ngược.

Hoa khôi nhất thời thở phào nhẹ nhõm: Sắp tốt nghiệp còn muốn làm chuyện mang tiếng nữa, đối với ai cũng đều không tốt.

Chỉ có quần chúng ăn dưa là hơi thất vọng.

Nhậm Dật Phi nhìn theo bóng dáng của giáo bá rồi cúi đầu kéo vali theo sau.

Hai người chơi còn lại cũng đành ở chung phòng.

Phòng ngủ trong dãy nhà đảo ngược rất nhỏ, mặc dù là gian phòng hai người nhưng hai cái giường nhỏ lại nằm bên cạnh nhau, không khác nào một cái giường lớn. Giáo bá Giang Thiếu Ba tiến vào liền nhíu mày, hắn duỗi tay đẩy hai giường nhỏ ra, một giường dựa tường còn một giường dựa cửa sổ, để lại chính giữa khoảng cách một giường lớn.

Người nọ đặt ba lô lên giường cạnh cửa sổ, sau đó ném hoa hồng vào sọt rác, rốt cuộc không để ý tới người.

Nhậm Dật Phi nhìn giường nhỏ trong góc tường:… Cũng được thôi.

___

Truyện Chữ Hay